Song Nhi
(Tôi làm thơ)
Em biết tất cả rồi sẽ tàn phai
Theo dòng đời hối hả nhiều vạn biến
Nhưng anh hỡi có một điều vĩnh viễn
Là nỗi nhớ vẫn về giữa đêm đen.
Khi chữ yêu và chữ giận đan xen
Cuốn tình mình vào giông tố tăm tối
Tâm hồn như có ngàn cơn bão nổi
Phũ phàng xô ngã thiên đường dựng xây.
Ngày nào đó khi mùa xuân qua đây
Nắng ấm làm tan chảy đi tuyết lạnh
Em sẽ thôi, chẳng còn nhặt nhạnh
Chút kỷ niệm buồn để tìm dư hương.
Nhưng xa xa ở phía cuối con đường
Em vẫn mong một kỳ tích xuất hiện
Anh trở về với trái tim nguyên vẹn
Cho em thêm lần nữa được yêu thương.
Vài nét về tác giả:
Tôi là một cô gái làm kinh doanh, sống xa quê hương Việt Nam từ nhỏ. Tôi viết cho những người thân, bạn bè yêu dấu trong tôi - Song Nhi.
Thơ đã đăng: Đường xưa; Đơn giản thế thôi; Phố cũ; Sau lần mình chia tay; Tình ca của gió, Tình khúc tháng tư,Người tình trong bóng đêm (2),Người tình trong bóng đêm, Điều ước Valentine, Chia tay để bình yên,Đón xuân, Tình ca mùa xuân (2), Tình ca mùa xuân,Điểm tựa một giấc mơ,Say nắng, Con đường màu xanh, Nhớ hay quên,Ngày nắng mới, Tình đã phai, Chiếc áo tình yêu, Bóng người xưa, Sống cho riêng em,Hợp đồng tình yêu,Quên,Ngày không anh,Gửi em, người yêu mới;Vì đó là em,Chuyện ba người,Góc phố đơn côi,Có thật anh yêu em,Lục bình trôi trên sông (2), Lục bình trôi trên sông(1),Ví dụ ta yêu nhau,Cho em,Thiên hà giá băng, Tình phiêu lãng, Người thứ ba,Yêu, có cần phải nói,Được không anh,Chị tôi,Gửi chị, người đến trước;Kẻ đến sau.