Vũ Nguyễn Hà Anh
Đã nhiều lần tôi thấy nước biển xanh màu ngọc nhưng chưa bao giờ tôi thấy nước biển xanh một cách khó hiểu thế này. Tôi chợt thấy câu hỏi của mình khá là hóc búa và thầm nghĩ nếu sau này con của tôi cũng hỏi những câu tương tự như vậy, tôi sẽ trả lời ra sao?Có lẽ tôi sẽ đẩy nó cho chồng tôi rồi bảo: "Con ra mà hỏi bố, bố con là người thông minh nhất trên đời!" (một người tôi chưa biết sẽ là ai bởi ai mà biết trước được tương lai cơ chứ).
Australia, tôi chưa từng bao giờ vội vã để đến thăm nó và tôi cũng chẳng biết nhiều về nó mặc dù em họ tôi, Mi Ú (tên ở nhà hồi bé của nó mà bây giờ nó rất ghét) đã sống ở Melbourne nhiều năm. Tôi cực kỳ tò mò là chuột túi con có dính chặt vào cái túi của chuột túi mẹ không? Và liệu có tách rời chúng nó ra được không? Tôi còn nghe nói là bọn gấu Koala rất cáu kỉnh vì nó lúc nào cũng trong tình trạng say bí tỷ bởi cái loại lá mà nó hay gặm.
Bạn tôi bảo ở sân bay còn có dịch vụ cưỡi chuột túi về thành phố. Tôi ngơ ngác hỏi: "Vậy đi mất bao lâu?" và vừa băn khoăn trong cái đầu bé bỏng về việc làm sao mình có thể cùng nhảy loi choi với con chuột túi? "Ai mà biết được đấy. Mọi chuyện đều có thể!", tôi lý cố khi bạn cười vì sự ngốc nghếch của tôi.
Sydney trong chớm đông và nắng vàng suộm. Chẳng khó gì khi nhận ra biểu tượng của Australia, Habour Bridge và Opera House. Nhưng không, chúng tôi lại về với New Castle trước. Lần thứ ba tôi đi dự lễ tốt nghiệp của một ai đó không phải là tôi.
Chúng tôi đông người nên thuê một chiếc "van" rõ là to, mà chúng tôi gọi là "people mover". Tôi rất thích chỉ vì nhìn nó hơi giống chiếc xe bán kem. Tôi nghe tiếng kêu "tuých tuých" kỳ lạ khi dừng nghỉ. Michelle, tóc vàng và rất dễ thương giới thiệu với tôi đây là loài chim Chuông. Tôi thích thú thực sự. New Castle cách Sydney hai tiếng lái xe. Có mấy ai đến Australia lại được thưởng ngoạn đồng quê đầu tiên như tôi?
Tôi mải mê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Hệt như nước Anh của tôi, chỉ có là trên bản hướng dẫn đường đi thỉnh thoảng có những cái tên bản xứ rất buồn cười kiểu như "raroongkoong"... tôi bịa tạm ra thế vì không nhớ rõ. Nhưng đây là những cái tên từ thời thổ dân bản địa. Trở về Sydney cũng đã nhá nhem tối. Cả đoàn gồm 7 người chúng tôi mệt nhoài. Ngày mai sẽ bắt đầu chuyến thăm Sydney? Tôi nhủ thầm, lạnh cóng vì không mang theo quần áo rét.
Cũng vì đôi chân trần của tôi mà các chú hải quan ở cửa khẩu Sydney cực kỳ nồng thắm với tôi, khác hẳn lời dọa nạt của mọi người về sự hà khắc bởi những chú hải quan nơi đây. Tôi nghĩ, lần sau các bạn đi qua cửa khẩu, cũng nên mặc quần ngắn và ủng cao gót như tôi, chịu khó trang điểm nhẹ nhàng, xinh tươi, đảm bảo chẳng ai hoạch sách gì sất.
Ngày hôm sau của Sydney, chúng tôi vẫn chưa được đi thăm thú, mà trái lại đi lái xe lòng vòng xem khu ngoại ô Sydney và thăm họ hàng. Tôi được chứng kiến khu dân cư ở, khác với trung tâm Sydney sầm uất, chỉ cách 20 phút lái xe, đẹp như những căn nhà trong truyện cổ tích và thỉnh thoảng xen lẫn những mảnh rừng tự nhiên. Ở nơi đâu trên thế giới lại có thành phố giữa biển và rừng! Thật là tuyệt!
Sydney, giống London ở rất nhiều thứ. Giống ở những ngôi nhà cổ, tòa nhà cổ, những quảng trường rộng và đầy dân công sở xách va li đi lại có vẻ bận rộn. Khách sạn tôi ở ngay giữa Sydney, George Street. Tôi may mắn được bạn tôi, Michael, GM của Park Hyatt Hotel giới thiệu với người bạn của anh là GM ở Four Season Sydney. Vậy đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm Four Season sau lần đi hụt Las Vegas cho năm mới, năm 2010.
Phòng của tôi rất đẹp, vừa rất "business like" lại vừa đủ ấm cúng. Đặc biệt, tôi rất thích chiếc giường êm ái và đầy nhóc các loại gối. Thay vì ăn sáng ở restaurant chính, tôi được phục vụ ở Executive Lounge tầng 32, nơi khách có thể được tư vấn riêng, là quần áo miễn phí, rượu vang, các thức uống và ăn nhẹ miễn phí cả ngày...
Trung tâm Sydney nằm ngay chính bên kia đường, nơi tôi có thể thả bộ ra ngay The Rocks để xem khu chợ mở với bao người đi lại tấp nập và ăn ngấu nghiến món ngô nướng phết bơ, rắc hạt tiêu. "Thật là một ý kiến hay", tôi nhủ thầm. Cho đến lúc bạn tôi bị giỏ cả bơ vào đôi giày da mới mua thì tôi nghĩ, cần phải cẩn thận với ý kiến hay này.
Tôi thích nhất là tiếng tù và của người thổ dân "run" lên giữa quảng trường đầy người qua lại. Tôi tỏ ý muốn nhảy múa như người thổ dân giữa quảng trường nhưng vừa nhảy được mấy cái thì tôi lại xấu hổ nên thôi. Tôi kỳ quặc thế đấy, thích làm việc ngược đời và nhí nhố. Tôi chẳng thích giống ai, chỉ thích nhí nhố như trẻ con thôi. Nhưng mà ở Việt Nam, nhiều khi tôi bị "tước đi" cái quyền này vì tôi là người của công chúng. Thật là nhí nhố hết mức, hết mức mà.
Để thong thả ngắm cảnh và người qua lại, chúng tôi ngồi uống ly trà nóng ngay bờ sông nhìn ra cầu và nhà hát. Bọn chim hải âu bay lượn thậm chí còn đậu lên đầu một du khách. Ông này ngồi thản nhiên cho nó đậu vào đầu. Hay thế chứ!
Bạn tôi mua tặng tôi một đôi ủng Ugg Boots lông cừu mềm ơi là mềm. Chẳng là cách đây ba năm, thế giới rộ lên mốt đi Ugg Boots. Tôi thì từ chối đi theo phong trào nên chẳng thèm mua. Nhưng giờ phong trào đã qua, thú thực, lại được sở hữu Ugg Boots mua tại chính nước Australiathì mới tuyệt chứ. Quả là bõ công đợi chờ!
Dâu tây ở đây cực to và ngọt. Tôi phát hiện ra thế. Ăn dâu tây thay ăn sáng. Thật tuyệt! Mấy ngày tôi toàn ăn khẩu phần "Australia", to cực, toàn món béo ngẫy. Tôi đã bắt đầu không chịu nổi nên tối tôi đòi đi ăn đồ Nhật.
Shopping ở đây cũng "thú", không rẻ chút nào nhưng nhiều thứ hấp dẫn có thể mua. Tôi không muốn bắt đầu nghĩ mình đã tiêu bao nhiêu tiền. Nhưng mà thôi, chẳng mấy khi tôi có hứng mua sắm. Quan trọng là tôi đã mua được nhiều thứ tôi thích và cần. Vậy là vui rồi.
Ngày cuối, vác đống vali ra sân bay cũng là lúc phát hiện Vietnam Airlines nhà mình bị "cancel". Tôi lếch thếch về lại Four Seasons. Hóa ra "cancel" lại là tuyệt. Chúng tôi lái xe ra bãi biển Bondi Beach, nơi có sóng xanh ngọc. Trời lạnh và nắng, biển xanh ngắt như không thể nào xanh hơn. Chúng tôi thưởng thức trà nóng và cá nướng tại Ice Bergs Restaurant, nơi có bể bơi nằm ngay sát biển. Lạnh thế mà vẫn có người bơi. Thỉnh thoảng sóng đánh nước tràn vào bể.
Bữa tối Sydney Club tại Custom House có view nhìn ra cả thành phố. Rượu vang và cocktail Jessica Rabbit của tôi ngon tuyệt. Tôi ăn món bít tết bò Australia nổi tiếng. Ăn có, shopping có... chúng tôi quyết định mình phải trau dồi văn hóa bằng cách đi xem vở nhạc kịch The Jersey Boys nói về ban nhạc The Four Season nổi tiếng một thời.
Tôi vừa ngồi xem vừa nhún nhảy. Tôi học về Sân khấu và kịch nói (Drama and Theater studies) trong hai năm ở Alevels tại Anh, được học diễn xuất và sân khấu là trải nghiệm cực kỳ thú vị đối với tôi. Chắc sau này có thời gian, tôi sẽ kể về nó cho các bạn nghe.
Âm nhạc luôn mang lại cho tôi nhiều hứng khởi và sinh khí. Tôi nảy ra nhiều ý tưởng về chụp hình, về biểu diễn. Quả thực "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn", các cụ dạy quả là không sai.
Ngái ngủ, tôi cuộn tròn trên chiếc ghế ngả thành giường tại khoang business mà tôi may mắn có được. Tôi thư giãn rúc đầu vào chăn... Một kỳ nghỉ tuyệt vời!
Vài nét về blogger:
Vũ Nguyễn Hà Anh sinh năm 1982, cựu học sinh trường Amsterdam, Hà Nội. Cô từng đoạt giải nhì trong đêm chung kết Hoa hậu Tài năng của cuộc thi Hoa hậu Trái Đất năm 2006 với ca khúc Color of Wind (Vanessa Williams). Cô từng làm việc ở Anh với tư cách người mẫu của công ty người mẫu danh tiếng MOT Model, điểm hội tụ hàng đầu của các chân dài xứ sương mù. Cô hiện sống và làm việc tại Việt Nam. Hà Anh là người dẫn của show truyền hình Vietnam's Next Top Model.
Bài đã đăng: Hồi đi học, Quà quê, Yêu tôi vì yêu tôi, Ai bảo đàn ông không được khóc, Hà Anh mong có lúc mình yếu đuối, Hà Anh và Vietnam's Next Top Model, Hà Anh với nỗi niềm nghề mẫu, Yêu vì những điều giản đơn, Vẻ đẹp đời thường của Hà Anh, Nhật ký Hoa hậu Trái đất (2), Nhật ký Hoa hậu Trái Đất (p1).