Song Nhi
(Truyện ngắn của tôi)
Tốt nghiệp loại ưu ở một trường danh tiếng nên Nhã Thụy dễ dàng tìm được việc làm trong một công ty đa quốc gia. Vốn là cô gái khôn khéo, nhạy bén với cuộc sống, chỉ vài năm sau đó, cô đã đạt được một vị trí nhất định. Sau nhiều lần cân nhắc, suy nghĩ cô quyết định xin chuyển về một văn phòng đại diện, thuộc chi nhánh của công ty chính, được mở tại quê hương mình. Bởi cô nghĩ đến người mẹ góa bụa đang ở quê cùng cậu em trai. Vậy là sau 14 năm du học ở phương trời Tây, cô trở về xứ sở thương yêu.
Ở tuổi 26, cô gần như có tất cả mọi thứ mà nhiều cô gái khác mong mỏi: thông minh, xinh đẹp, công việc hợp thời, thu nhập cao. Nhưng cô vẫn độc thân dù rất nhiều người theo đuổi, săn đón. Vốn là người tham vọng và biết mình có gì nên ẩn trong vẻ đẹp dịu dàng, dễ mến của cô là sự cầu toàn ở bất cứ vị trí nào. Niềm kiêu hãnh luôn chảy trong con người Nhã Thụy như những cơn sóng ngầm ở phía dưới mặt biển yên bình. Cô cũng đã qua vài mối tình nhưng tất cả chỉ là vui chơi bởi cô chưa nghĩ sẽ lập gia đình. Thêm vào đó, cô yêu cuộc sống một mình hơn. Cô cần họ chiều chuộng chỉ để cuộc đời này có thêm thi vị.
Cô không thiếu thốn điều gì trong cuộc sống thì tại sao phải lấy một người bởi một lý do nào đó ngoài tình yêu? Vì thế, cô gần như là người từ bỏ họ trước khi thấy chán và cần một cái mới mẽ khá, như rũ bỏ một chiếc áo không còn hợp thời. Cho đến một ngà,y cô gặp anh trong bữa tiệc của một đối tác chung.
Anh đúng ra cũng không có gì nổi trội hay đặc biệt, ngoài nụ cười rất tươi, mang lại sự ấp ám mà cô vẫn hay ví von nụ cười nắng gió. Thậm chí, lúc đầu, cô cho anh là ngố vì cái tính thành thật, dễ tin người. Chỉ là ở anh có cái gì rất lạ thu hút cô, cô không tài nào lý giải được. Giống như bao năm sống với đô thị hào nhoáng, người ta đâm ra thích đồng quê cũng như sau bao nhiêu khuôn mẫu, cô thấy anh có nét gì giản dị rất riêng. Thoạt đầu, cô cũng nghĩ chỉ kết bạn cho vui vì những khi tiếp xúc, trò chuyện với anh, cô thấy rất dễ chịu và thoải mái. Hình như anh là dòng nước mát êm ả, làm dịu đi những gai góc trong cô - một nơi yên bình để cô nghĩ về và tin rằng cuộc đời vẫn còn lắm điều đáng tin.
Dần dà, cô phát hiện giữa cô và anh có chung nhiều sở thích từ âm nhạc tới hàng tá chuyện vặt vãnh. Anh sống rất tình cảm và chu đáo. Với anh, cô có thể́ nói tất cả mọi chuyện mà không e dè như một người thân thật sự. Cho tới một ngày, cô biết tình cảm của mình dành cho anh không còn đơn thuần là bạn . Cô đã yêu anh từ lúc nào mà chính cô cũng không hay biết và cô tin anh cũng có cảm tình với mình dù anh luôn giữ khoảng cách bởi anh là người đàn ông đã có gia đình.
Anh kết hôn vào bốn năm trước, vợ anh là người phụ nữ tốt. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm với ai khác ngoài vợ mình, nói chi có chuyện thay đổi. Anh cũng từng thú nhận với cô như thế, không hề che giấu. Điều đó không làm cô chán ghét anh như anh nghĩ mà ngược lại, cô cho rằng đáng quý bởi sự thành thật ấy. Anh tránh né những gì đang diễn biến giữa hai người, cũng như cô cố trốn chạy bằng mọi cách.
Nhưng một ngày, vô tình họ gặp lại nhau ở một góc quán kỷ niệm nơi ngày xưa, họ cùng nói cười vui vẻ bên nhau. Khi cô nhìn thấy anh hốc hác vì phiền muộn, dằn vặt và khi anh thấy dáng vóc hao gầy, chẳng còn xinh tươi của cô vì niềm thương nhớ, họ không thể dứt được tình cảm đang nhen nhóm trong lòng dù biết là mù quáng, là sai, là không thể nhưng họ vẫn lao vào nhau. Anh ôm chặt cô vào tay vì sợ buông ra, cô sẽ biến mất, đáp lời những thương nhớ trong anh, cô khẽ nói:
- Em không cần cái gì hết, em chỉ muốn làm một người tình trong bóng tối của anh thôi. Miễn mình vui là được rồi, em chỉ cần trong tim anh có em. Em không đòi hỏi như những cô gái khác, cũng chẳng bắt anh phải thay đổi. Anh cứ sống với những gì anh có, em cũng thế, miễn mình không phải xa nhau.
Không biết có phải cảm động trước những lời nói đó hay tại những giọt nước mắt đang tuôn trên khuôn mặt xinh xắn hoặc có thể bởi vì không cưỡng nổi trước một cô gái quyến rũ như vậy, anh ôm cô vào lòng và gật đầu đồng ý. Còn cô thầm nghĩ "cứ tạm như thế, biết đâu cô lại nhanh chóng thấy chán anh và rũ bỏ anh như từng làm với bao nhiêu người".
Làm tình nhân cũng có cái thú vị, không phải bị những vấn đề kiểu gia đình chi phối khiến cho tình yêu nhanh nhàm chán, nhạt phai. Mùi vị lén lút như một thứ men kích thích người ta mê say những giây phút có nhau hơn. Anh và cô có những tháng ngày vui vẻ cùng nhau dù không trọn vẹn. Sau những giây phút đi ăn, đi chơi hay nồng nàn bên nhau thì anh phải quay về nhà mình như một sự thật hiển nhiên, không thể thay đổi.
Có đôi lúc, cô thấy day dứt khi nghĩ đến người vợ của anh. Nhưng một năm trôi qua, cô vẫn không thấy chán anh như từng nghĩ. Vào một đêm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô buồn bã nhìn chiếc gối lạnh giá bên cạnh. Cô rót rượu ngồi uống một mình, ngắm căn nhà rộng sang trọng, đầy đủ tiện nghi, tự nhiên thấy sao nó mênh mông quá! Cô bỗng đâm ra thèm một gia đình, được sống với những thứ thực sự thuộc về cô, không phải là dùng chung, càng không phải là đi mượn. Cô không muốn sự sẻ chia. Ban đầu, cô xua cái suy nghĩ đó đi, thầm trách mình sao lại thay đổi tư tưởng sống. Nhưng càng xua thì cái suy nghĩ ấy càng bám chặt vào cô hơn, hối thúc cô nên làm điều gì đó trước khi quá muộn.
Đôi lần, cô định đi tìm vợ anh, chỉ đơn giản xem chị ấy ra sao mà anh cưới làm vợ. Nhưng cô ngại anh biết thì lại sinh ra chuyện không vui. Cô cũng sợ không chấp nhận và chịu đựng nổi sự thật là mình thua một người không thể nào sánh bằng mình trong cuộc sống. Cô cố tìm hiểu thêm thông tin bằng những cách có thể. Cô biết vợ anh hơn cô vài tuổi, làm một công việc bình thường, không quá xinh đẹp, càng không nổi trội điểm nào và thật may là họ chưa có con. Cô nhếch mép cười thầm, không cần gặp cũng biết, hẳn là một bà nội trợ kém cỏi với cái guồng quay sau tám giờ công sở cùng đồng lương còm về nhà, ôm nồi cơm, lau nhà, chờ sinh con... Nếu cô không tranh thủ nhanh tay thì còn chờ khi nào. Tại sao cô phải cam chịu, tại sao cô không thể có cái cô muốn?
Chỉ làm người tình trong bóng tối như thế với cô chưa đủ. Cô đáng được hơn thế, cô muốn đường đường chính chính có một gia đình như bao người. Cô đâm ra ghét những tối thứ bảy lang thang trên phố một mình. Chán những lần đi chơi phải nhìn ngó xem có ai bắt gặp không? Những lần trống trải khi tiễn anh ra cửa, về với trách nhiệm của gia đình sau những bữa cơm tối. Vậy là cô bắt đầu lên kế hoạch để làm người đàn bà kia tự từ bỏ anh hoặc anh thấy chán ngán cô ấy và ly dị.
Việc đầu tiên, cô lén bỏ vào túi áo anh, thỉnh thoảng một chiếc hoa tai phụ nữ hoặc cái gì đó khiến vợ anh nghi ngờ và biết sự hiện diện của người thứ ba. Những khi lấy áo khoác và tiễn anh về, cô điều lén xịt một ít nước hoa của phụ nữ. Rồi cô yên tâm ngồi chờ kết quả. Và đúng như cô dự đoán, anh tìm đến cô thường xuyên với gương mặt mệt mỏi, buồn phiền. Có lẽ, vợ chồng anh đang rất căng thẳng. Ngay lúc đó, cô luôn tỏ ra dịu dàng, quan tâm, khuyên anh nghĩ sự việc nhẹ nhàng hơn. Cô làm tất cả mọi chuyện để cho anh hiểu vì cô muốn anh vui. Với kiến thức của mình, cô giúp anh gánh bớt công việc, chia sẻ những cái anh đang suy nghĩ. Thấu hiểu tâm lý, cô luôn tạo cảm giác cho anh thấy không tìm đâu được người hợp hơn cô, chỉ có cô và anh mới đúng là một đôi.
6 tháng sau, cô nghĩ mình đã đạt được thành quả bởi anh hẹn cô đi ăn và có chuyện quan trọng muốn nói. Ngày hôm đó, cô mong cho mau đến tối để gặp anh và nghe điều mong đợi. Khi bước vào quán, cô cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ đang vây quanh mình. Cười thật duyên dáng nhưng mọi thứ cô mong chờ đều diễn ra ngược lại:
- Nhã Thụy, xin lỗi em nhưng... anh không thể đến với em được nữa, mình chia tay thôi em.
Tay cô run run cầm ly nước, mặt tái xanh, cô sốc thật sự trước cái tin đó. Lần đầu tiên, cô nếm mùi thất bại, lẽ nào anh có thể bỏ rơi một người như cô. Cô thua trắng tay trong ván bài tình ái này thật sao? Người nói câu ấy phải là cô mới đúng, giống như cô từng nói với bao người. Không thể là anh ấy, cô òa khóc nức nở ngay sau câu nói. Anh ái ngại nhìn vào mắt cô và nói như van nài:
- Anh không biết dùng lời gì để nói với em dù có xin lỗi em trăm vạn lần cũng không thể đủ. Tình cảm của anh dành cho em là thật, anh không hề dối gạt em, cũng như anh chưa giờ hứa hẹn với em điều gì tiến xa hơn mối quan hệ của mình. Em có rất nhiều thứ mà anh tin ít người đàn ông nào cưỡng nổi sự thu hút từ em, anh cũng không ngoại lệ. Nhưng anh đã suy nghĩ kỹ, đó chỉ là một thứ tình cảm nhất thời. Từ khi cùng với em, anh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ vợ bởi cô ấy là người tốt, em cũng biết rõ điều đó. Gần đây, có nhiều sự việc xảy ra khiến anh suy nghĩ mình không thể tiếp tục làm tổn thương cả ba người. Em còn trẻ và anh biết chỉ cần em đồng ý thì ngay lập tức sẽ có người khác vui mừng vì được làm chồng của em.
Đêm đó, cô khóc như mưa. Cô đập phá tất cả thứ gì có trong tầm tay. Sau vài đêm trắng, trong cô không chỉ là niềm đau mà còn là sự tức giận và thù hận. Cô không thể nào thua được. Cô không có được thì người đàn bà kia cũng đừng hòng, cô phải phá nát ra hết. Anh nghĩ là có thể chấm dứt với cô sao? Không đời nào... Người bỏ rơi anh phải là cô, anh không có cái quyền đó. Cô sẽ trả lại anh cái mà anh đối với cô hôm nay. Cô lại suy tính một kế hoạch mới.
Sáng hôm sau, cô uống một vài viên thuốc ngủ, cô biết rõ chẳng có hại gì nhiều, sau đó cô gọi điện thoại cho anh và nói rằng cô đau khổ, muốn tự sát. Y như sự tính toán của cô, anh chạy đến và cô lại khóc lóc, than thở. Cô nói anh đừng đoạn tuyệt với cô, cho cô thêm thời gian giảm dần tình cảm trong lòng mình. Cô sẽ cùng anh như những người bạn, thỉnh thoảng đi cafe, trò chuyện. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, cô sẽ làm xong thủ tục để chuyển công việc và trở lại châu Âu, cô sẽ xa anh mãi mãi, không xuất hiện trước mặt anh nữa... Cuối cùng, anh lại gật đầu đồng ý nhưng anh ấn định chỉ ba tháng thôi. Cô xoay mặt đi về hướng khác, cười đắc thắng.
Thời hạn anh nói gần hết mà cô không có cách nào làm anh quay lại với mình. Buổi chiều, cô lấy một cái cớ, hẹn anh lại nhà dùng bữa tối, đó chính là ngày kỷ niệm anh và cô quen nhau. Cô chuẩn bị khung cảnh lãng mạn, mặc một chiếc áo thật đẹp, tôn lên những đường nét quyến rũ trên cơ thể. Cô vừa sắp xếp xong thì anh tới, buổi ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm áp. Sau bữa ăn, lúc anh vào nhà vệ sinh để rửa tay, điện thoại của anh để ở góc bàn bỗng nhấp nháy. Cô cầm lên và định mang vào giúp anh nhưng nhìn màn hình hiện lên hai chữ "My Wife" cô bực tức. Tại sao chị ta gọi vào lúc này? Cô bật máy lên nghe.
Khi cô chưa nói tiếng nào thì đầu dây bên kia có một giọng nói nhỏ ngắt quãng: "Anh ơi! Sao em đau bụng quá!". Không cần nghe tiếp, cô đưa tay tắt hẳn nguồn và đặt điện thoại vào chỗ cũ như trước. Lòng cô tự nhủ: "Lại cái màn khóc lóc, giả vờ đau bụng, trúng gió, cảm lạnh của mấy bà vợ, cái trò con nít này, cô biết chơi từ lâu lắm!". Nhưng đêm hôm đó, dù rất khuya, anh vẫn ra về.
Gần hai tuần sau, cô cố gắng liên lạc với anh nhưng đều vô ích, anh biến mất như chưa từng tồn tại. Một buổi chiều, khi cô đi làm về, cô thấy anh ngồi chờ ngay trước nhà mình với hình dáng thất thần, suýt nữa cô không nhận ra anh. Cô vừa vào nhà, chưa kịp hỏi chuyện gì, đã thấy anh đưa ra những vật cô từng lén bỏ vào túi áo anh lúc trước, anh gằn giọng hỏi cô:
- Những thứ này là do cô lén bỏ vào phải không vì không thể vô tình mà nhiều như thế và lần cuối cùng tôi ở đây, chính cô là người tắt điện thoại phải không?
Trong khi cô còn ấp úng, định tạo ra lý do chính đáng, bào chữa cho mình, cô được nhận ngay một cái tát nảy lửa khiến cô ngã nhào. Mắt anh vằn lên những tia đỏ và gầm lên:
- Cả cuộc đời này, tôi không bao giờ tha thứ cho cô và cả cho chính tôi. Cô đừng để tôi gặp mặt thêm lần nào, bằng không, tôi sẽ giết cô đấy. Cô biết rõ tôi nói được, làm được. Cô có biết những thứ này làm cô ấy đau khổ, héo mòn trong im lặng không? Tôi là kẻ khốn nạn, làm tan nát gia đình, cô cũng không phải con người. Tại sao tôi lại mê muội một con người như cô? Sao tôi không nhận ra cô chỉ yêu chính cô chứ làm gì có chuyện nghĩ cho người khác? Tôi tham lam còn cô vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Chúng ta thật xứng với nhau, tôi và cô cũng sẽ có cái kết không ra gì đâu.
Anh ta cúi đầu thiểu não, bỏ đi, còn cô vẩn nằm bẹp dưới sàn nhà với ngổn ngang suy nghĩ. Qua thái độ của anh, cô biết chắc là vợ anh đã biết chuyện, thậm chí có thể đòi ly dị. Nếu không nghiêm trọng thế thì anh không xuống tinh thần thê thảm như vậy. Cuối cùng, cái cô muốn đã xảy ra... Cô tính không sai mà.
Cô mỉm cười, xoa xoa một bên má, nhủ thầm: "Cái giá chỉ là một tát tai thì cũng còn rẻ chán so với một gia đình. Anh ta đáng bị như thế, thật đáng đời". Tự nhiên, cô thấy mệt mỏi với tất cả những chuyện đã qua, cuối cùng thì cô cũng cô đơn một mình. Cô ngồi dậy, bước tới cái laptop trên bàn, viết đơn xin nghỉ phép hai tuần, định đi đâu cho thư thả...
Còn tiếp...
Vài nét về tác giả:
Tôi là một cô gái làm kinh doanh, sống xa quê hương Việt Nam từ nhỏ. Tôi viết cho những người thân, bạn bè yêu dấu trong tôi - Song Nhi.
Thơ đã đăng: Điều ước Valentine, Chia tay để bình yên, Đón xuân, Tình ca mùa xuân (2), Tình ca mùa xuân, Điểm tựa một giấc mơ, Say nắng, Con đường màu xanh, Nhớ hay quên,Ngày nắng mới, Tình đã phai, Chiếc áo tình yêu, Bóng người xưa, Sống cho riêng em,Hợp đồng tình yêu,Quên, Ngày không anh, Gửi em, người yêu mới;Vì đó là em,Chuyện ba người,Góc phố đơn côi,Có thật anh yêu em,Lục bình trôi trên sông (2), Lục bình trôi trên sông(1),Ví dụ ta yêu nhau,Cho em,Thiên hà giá băng, Tình phiêu lãng, Người thứ ba,Yêu, có cần phải nói,Được không anh,Chị tôi,Gửi chị, người đến trước;Kẻ đến sau.