Lưu Quang Minh
(Truyện ngắn của tôi)
- Tấp lại, tấp lại chú. Hư hết bây giờ!
Luân đánh xe trú dưới tán cây xòe rộng ven đường. Nước vẫn không thôi rỉ vào.
Chàng nhảy xuống, với lấy cái áo mưa ni-lông bọc kín lại.
- Kẹo ướt hết luôn rồi anh...
Luân chìa ra mấy cây kẹo mềm oặt đã bị nước thấm qua lớp bao kiếng bên ngoài. Vậy là hết bán.
Hai thằng từ đầu đến chân ướt như chuột lột, run lẩy bẩy vuốt mặt cho mưa khỏi vào mắt.
- Hắt xì!
- Bữa nay ngày gì xui ghê!
- Xui thiệt. Lâu lâu cũng có một ngày...
Chàng ngồi xổm xuống gốc cây, tiu nghỉu.
Luân lấy trong túi điếu thuốc, định châm lửa hai anh em hút cho đỡ lạnh. Vừa sờ vào mới nhận ra nó cũng đã ướt nhẹp.
- Ôi! Chán quá!
- Xích vô đây chú, cảm lạnh là mai chết đói.
Trầm ngâm nhìn mưa rơi nặng hạt không ngớt, Luân thở dài:
- Nhớ nhà quá anh ơi...
Nó làm như chỉ mình nó nhớ vậy. Chàng xoa hai tay vào nhau, ngẩng đầu lên nhìn đám lá cây trên đầu. Nước đọng trên cành nhiễu xuống chỗ hai thằng ngồi, chẳng biết tránh vào đâu. Tự nhiên nghe Luân ca:
- Đêm đêm ngửi mùi hương, mùi hoa sứ nhà nàng. Hương nồng hoa tình ái đậm đà ngày đó gọi tên. Nhà nàng cách gần bên, dàn hoa xứ ranh vườn. Nhìn sang trộm nhớ thương thầm mơ ngày mai lứa đôi...
Chàng theo phản xạ "ca sĩ", tiếp giọng liền:
- ... Hôm qua mẹ bảo tôi nhờ hoa sứ nhà nàng ướp trà thơm đãi khách. Họ hàng cô bác đều khen. Nhờ nàng hái dùm tôi màu hoa thắm chưa tàn, nụ hoa còn giữ nhụy vàng, chắc nàng hiểu tình tôi...
Có mấy bài "tủ", ngày nào hai anh em cũng tranh thủ lôi ra "luyện giọng", trước lúc "chạy xô" ban tối. Hồi đầu, Luân hát còn "cứng" lắm, chưa ra được cái tình của lời ca. Nhưng càng ngày giọng nó càng "thấm", chàng nghe mà cứ tủi tủi, mủi lòng buồn da diết.
- Chú tiến bộ nhanh ghê. Thành tài rồi. Hát để tâm vô bài vậy khách mới thích.
- Tại em buồn thiệt mà anh...
Bộ chỉ mình nó biết buồn sao?
Tạnh mưa. Hai anh em lại leo lên xe. Cái xe cà tàng đạp mãi không chịu nổ. Luân hì hục một hồi, mồ hôi nhễ nhại:
- Chắc vô nước rồi... Xui!
Thôi đành dắt xe cuốc bộ. Biết đâu tìm được chỗ sửa còn làm giờ này, nhờ người ta chùi bu-gi cho...
* * *
Một giờ hơn mới về tới phòng, hai thằng lăn ra nền nhà, mệt muốn xỉu.
- Chưa ngủ vội chú, ăn hết kẹo đi nè!
- "Ăn gì nổi trời..." - Luân le lưỡi.
Xé bao, chàng cho thanh kẹo vào miệng nhai. Dai nhách. Đúng là dai như kẹo kéo.
Cả hai móc túi lấy số tiền kiếm được hôm nay gom xuống đất. Toàn tờ một nghìn, hai nghìn nhàu nhĩ, lâu lại lẫn mấy đồng năm trăm.
- Được nhiêu anh?
Chàng cặm cụi đếm từng tờ. Năm, mười... mười lăm...
- Ba chục nghìn...
- Đếm kỹ chưa? Có sót tờ nào không?
Lục qua tìm lại dưới nền nhà một lúc, chàng lắc đầu:
- Hết!
Luân thừ người. Mùa mưa đến rồi. Cứ đà này...
- Thôi ăn kẹo đi. Còn quá trời luôn!
Chìa đống kẹo thừa không ăn chỉ còn biết vứt đi cho Luân, chàng nằm vật xuống đất, mắt đăm đăm lên cái đèn nê-ông tờ mờ của phòng trọ.
- Luân...
- Sao anh?
- Sau này anh em ta nổi tiếng, bà con mua an-bum tụi mình anh sẽ khuyến mãi tặng một...
- Em biết rồi, cái này hả?
Luân lột bao ni-lông bọc thanh kẹo trắng dài ra, vẫy vẫy. Xong cho vào miệng cắn ngon lành. Chàng cười:
- Ừ, đúng...
- Vậy mới là "hàng độc", anh ha!
Mắt chàng tối dần.
- Ngủ đi, mệt lắm rồi. Ngày mai sẽ thôi mịt mù mưa gió như đêm nay...
Hết.
Vài nét về tác giả truyện ngắn:
Lưu Quang Minh, sinh 18/05/1988 tại TP HCM, là sinh viên ngành Đồ họa - Mỹ thuật công nghiệp. Đã có truyện ngắn đăng trên các báo: Văn nghệ, Văn nghệ trẻ, Văn nghệ quân đội, Lao Động...
Thành viên bút nhóm thiếu nhi Nhiệt Đới.
Giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ văn chương với truyện "Già trước tuổi"
Đã in: tập truyện ngắn đầu tay Gia tài tuổi 20 (NXB Văn Học - 3/2010).
Bài đã đăng: Ca sĩ kẹo kéo (1), Hát với nhau, Lẩu cá kèo, Gia đình nhà Cún, Thằng Khỏe, Tắc kè, Trân châu, Khiêu vũ ở công viên Lê Văn Tám, Chuyện dạy kèm, Phá lấu vỉa hè, Thương quá Nhồng ơi!, Đồ chơi vỉa hè, Nghe truyện 'Đàn ông đi chợ', Gia tài tuổi 20, Nàng sứt, Báu vật, Cô đơn trên mạng, Cà phê Cùn, Tỏa sáng, Cơm nhà, Tình KFC, Lành lặn, Bắp xào ơi, Tiếng lanh canh và những ô cửa sổ sáng đèn, Thỏ Ragu, Đàn ông đi chợ, Bộ sưu tập tem của ông nội.