Ba năm trước, khi em họ ra trường, bố mẹ em nhờ tôi xin việc cho em. Tôi làm ở phòng hành chính nhân sự một công ty xuất nhập khẩu quy mô vừa, cũng không to tát gì nhưng đủ để có tiếng nói nhất định.
Tôi không chỉ xin cho em họ vào làm mà còn hướng dẫn từ cách viết email, thuyết trình với khách, xử lý phần mềm. Em ấy ngoan ngoãn, lễ phép, lần nào cũng khoe với mọi người rằng "chị giúp em nhiều lắm, không có chị chắc em không làm được".
Tôi cũng chẳng tính toán gì, nhiều hôm ở lại công ty đến 8-9h tối để kèm cho em ấy hoàn thành kế hoạch tháng. Cấp trên cũng đánh giá cao sự tiến bộ của em và tôi mừng vì giúp được người nhà có cơ hội phát triển.
Nhưng rồi, sau gần ba năm, tôi nhận được thông báo: Phòng sẽ cơ cấu lại nhân sự. Một trưởng nhóm mới sẽ lên thay tôi, người đó chính là em họ. Còn tôi, được đề xuất sang phòng khác, lý do là "kỹ năng chuyên môn chưa theo kịp tốc độ phát triển hiện nay, cần làm mới môi trường".
Em ấy biết trước việc này, nhưng không hề nói với tôi. Khi tôi hỏi, em nói: "Em cũng không muốn, nhưng sếp chọn thì em không dám từ chối".
Tôi không còn cách nào chứng minh công lao hay phản đối quyết định sắp xếp nhân sự, bởi mọi thứ đều được hợp lý hóa bằng báo cáo hiệu suất và "chiến lược phát triển phòng ban". Chỉ là cảm giác bị chính người thân từng được mình nâng đỡ giành mất vị trí, khiến tôi uất nghẹn.
Tôi đang cân nhắc viết đơn xin nghỉ việc. Nhưng bạn bè bảo tôi nên ở lại, chứng minh năng lực ở bộ phận mới rồi tính tiếp. Chồng tôi nói "sau này đừng giúp ai nữa".
Tôi biết mình không thể sống mãi trong oán giận. Nhưng tôi vẫn không biết phải ứng xử sao cho đúng, vừa giữ được lòng tự trọng, vừa không để mình thành kẻ thua cuộc cay cú. Theo các bạn, tôi nên tiếp tục công việc mới hay từ bỏ để bắt đầu lại ở nơi khác?
Thúy Anh
Nếu có tâm sự cần được gỡ rối, bạn đọc gửi về nguyengiang@vnexpress.net. Ban biên tập sẽ chọn đăng những bài viết phù hợp.