Sự đón tiếp nhiệt tình của bố mẹ em cùng với chú và dì làm anh thấy vui. Nhưng không ngờ đó lại là anh nhầm, quá nhầm. Anh vẫn nhớ từng vị trí của ngôi nhà, nhớ từng nụ cười, từng bữa cơm và... anh vẫn nhớ. Bố mẹ em không đồng ý cho em yêu anh, anh rất buồn và em cũng theo quyết định của bố mẹ không yêu anh nữa. Hai năm yêu nhau với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, bao chuyện giúp nhau học tập tốt hơn. Vậy mà lại bị xóa nhòa trong đầu năm mới. Buồn. Em biết không? Khi nghe em nói bố mẹ phản đối tình yêu của mình, anh rất buồn và không hiểu lý do vì sao bố mẹ em lại phản đối anh. Khi đó anh rất giận bố mẹ em và anh cảm thấy mình bị xúc phạm. Giờ đây anh đã hiểu được ý nghĩa vì sao bố mẹ em lại nói vậy. Bố mẹ nào cũng thương yêu con mình, cũng mong muốn con mình được sống thành đạt và hạnh phúc. Chắc trong con người anh bố mẹ em không nhìn thấy điều đó ở anh, vậy nên mới phản đối tình yêu của mình.
Em giờ đã đi xa, đã bước đi trên con đường riêng của em và anh cũng không có cơ hội được ở bên cạnh em nữa. Nhưng với anh, anh vẫn luôn cầu chúc cho em sống hạnh phúc và vũng bước trên con đường mà em đã lựa chọn khi không có anh đi cùng. Chúc cho em tìm được người như mình mong muốn. Khi viết những dòng tâm sự này, anh không hy vọng em sẽ đọc được và cũng hy vọng em không bao giờ đọc được vì đã là quá khứ rồi. Giờ đây em đang sống tốt và vui vẻ, em hãy cứ như vậy nhé! Cầu mong những điều tốt đẹp nhất sẽ tới với em.
Nguyễn Kế Thu