Giật mình tỉnh giấc, nỗi sợ hãi vẫn còn ám ảnh trong em. Ngày, tháng, năm lặng lẽ trôi qua... Thời gian dường như vô nghĩa đối với em. Em không ân hận mình đã quen nhau nhưng cũng không hối hận mình đã xa nhau. Anh vốn dĩ không thuộc về em cũng như em không thuộc về thế giới của anh. Em từng ảo tưởng về một tình yêu vĩnh cửu nhưng em cũng nhận ra mình sống trong mơ vì anh đã có thể quên em và quen người con gái khác. Nhiều lúc em muốn hận anh để quên được anh nhưng lý trí không cho phép em làm điều đó. Không biết đối với em bây giờ anh có ý nghĩa gì? Không yêu không hận không nhớ nhung da diết. Nhưng nỗi sợ khi gặp anh luôn làm em gục ngã. Ngốc ngếch, ngờ ngệch là những lời em tự nguyền rủa mình khi nghĩ về anh.
"Một vòng trái đất, em ngồi đây, anh ngồi đây nhưng ngỡ như thật xa. Không dám nhìn, không dám cười, dường như chúng ta chưa hề quen". Em đã học lối sống thực dụng, lối sống mà chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ như thế. "Tình yêu có thể giết chết một người nhưng thù hận sẽ đưa người ta từ cõi chết trở về". Không biết em đã nghe câu nói ác nghiệt này từ đâu nhưng... Em bắt đầu thay đổi cách sống.... Không biết em đã làm cho bao nhiêu người đau khổ, chỉ biết rằng em vô cảm trước những gì xảy ra xung quanh. Từ bao giờ em đã chọn cho mình ngã rẽ không lối thoát? Từ bao giờ em đã mất niềm tin? Em có còn là em hay là gỗ đá vô tri, động vật máu lạnh? Em không giết người bằng lưỡi dao sắc bén nhưng hại người bằng khóe mắt bờ mi. Em sẽ làm cho bao nhiêu người đau khổ để trả thù cuộc sống vô vị của em?
Ngày biết anh chia tay bạn gái, em không vui, không buồn, em tự hỏi mình nên có cảm xúc gì? Không rõ. Em luôn không rõ mình đối với anh là cảm giác gì? Yêu, thương, thù, hận? Em không muốn nhìn thấy anh buồn, nhưng em không đủ can đảm nhìn thấy anh hạnh phúc. Em mong anh có thể tìm thấy một người con gái yêu thương, chăm sóc anh trọn đời. Nhưng em sẽ hận anh đã làm cho em đau đớn. Ngày vui của anh sẽ chẳng bao giờ có lời chúc mừng của em. Em luôn nhắc nhở mình như thế. Một ngày kia, em lang thang trên mạng và vào blog của anh. Anh bảo rằng rất thích một trò chơi, trò chơi đó ngày xưa chúng mình rất thích. Bất chợt em nghĩ rằng anh vẫn còn nghĩ đến em. Một tia hy vọng trong em chợt lóe sáng rồi vụt tắt. Không, em không thể ảo tưởng nữa. Em không thể ảo tưởng cái tình yêu không còn tồn tại.... Mình mất nhau thật rồi.
Bùi Vy