Mai Anh
Đi xe máy “ dễ uớt và dễ bị cảm”, như lời anh hay dặn dò em mỗi khi em làm biếng không mang áo mưa theo. Thôi, vắng cũng hay, vậy là em có nhiều có hội để chọn cho mình một chỗ ngồi mà em ưa thích. Và em thích ngồi ở hàng ghế đối diện ngay cửa lên xe. Nơi mà em có thể nhìn thấy, quan sát , tò mò, và tưởng tượng về cậu ấy dễ dàng nhất. Nhưng lại là nơi anh bảo không nên ngồi vì người ta mở cửa xe, khói bụi lùa vào thì thật ô nhiễm.
Cậu ấy là một cậu con trai khá mảnh dẻ, cao cao, gầy gầy, da hơi mai mái xanh và thỉnh thoảng có mấy hạt mụn nổi lên bên gò má. Chẳng giống vẻ ngoài đầy nam tính và mạnh mẽ của anh. Cậu ấy hình như hay buồn. Chứ không rộn ràng như anh khi ở cạnh em. Vì cậu rất, hoặc hình như không bao giờ nói.
Nếu được, cậu thường chọn ngay cho mình chiếc ghế đơn đầu tiên cuả xe, ngồi im lìm, chắc cho đến trạm cuối của chu trình xe mới dừng lại. Em đoán thế vì em luôn xuống trạm nhỏ, truớc cậu ấy. Mà ai biết đâu được cậu ấy xuống đâu? Nếu không đuợc ngồi chỗ hay ngồi, cậu sẽ kiên trì đứng cạnh đó, đến khi nào nguời kia đứng dậy, và không có thêm cụ già và bé con nào chưa có chỗ ngồi, cậu mới đặt mình xuống.
Điều này em thấy hình như cũng... hơi khang khác anh. Anh là người, theo cách nghĩ cuả em là cố chấp một cách vội vã và hơi bất lich sự. Khi anh cần, một là anh phải giành giật được ngay tức thì, bằng mọi giá. Hoặc là anh từ bỏ ngay với sự hậm hực lồ lộ trong đôi mắt hơi hằm hè. Đôi mắt ấy đôi khi khiến em hoảng loạn vì khi nhìn vào, em như bị xiết bởi chiếc khăn dày, khó thở và ngột.
Em nhìn xuống cánh tay gày guộc cuả mình. Bao nhiêu lần anh xiết em đau, đau đến lià khớp. Vì anh nói tự dưng thấy tình yêu với em bừng lên mãnh liệt, và phải xiết mạnh như thế để biểu lộ.
Lúc đó, em lại hình dung đến một đôi bàn tay khác, xanh xao, nhẹ nhàng, trìu mến, và dịu dàng khe khẽ luồn qua những ngón tay em rời rạc. Đôi bàn tay em hay nhìn thấy đang nắm lấy thanh ngang trên xe bus.
Em hoảng hốt khi anh gạt đám người đang xếp hàng mua vé xem phim ở rạp ra một cách thô lỗ, mặc cho bao nguời chửi bới, lôi em xềnh xệch đến quầy bán vé trong sự phẫn nộ cuả xung quanh, để em khỏi phaỉ “ đứng mỏi chân, mệt”. Hoặc nếu em cản lại, anh sẽ đùng đùng nói em không kiên quyết, nhu nhược (liên quan gì ở đây?) rồi giật em quay ngoắt đi về. Em ngao ngán truớc thái độ hung hãn cuả anh. Dù rằng điều đó để bảo vệ em.
Lúc đó, em lại ước rằng anh sẽ thật bình thản đứng chờ đến lượt mình, kiên quyết, nhưng cũng thật nhẫn nại để chờ chiếc ghế yêu thích cuả mình cho đến khi nó thực sự trống.
Nhưng anh lại là của em, theo cách anh nói. Và anh muốn chứng minh rằng anh bảo vệ được em. Anh yêu em “ tha thiết, mãnh liệt, và hoàn toàn chung thuỷ”.
Còn em, mới chỉ dám lặng lẽ ngắm cậu ấy, và giá như “lúc đó”… Một nguời xa lạ, nhưng lại mang cho em cảm giác an toàn mặc dù không hề biết em, biết ước nguyện của em, thậm chí không hề biết cả sự có mặt cuả em. Tay em lại buốt khi chạm vào những vết hằn anh đã xiết. Nó khiến lòng em thổn thức.
Nguời ta thường nói, người đàn ông tốt, khi yêu nguời phụ nữ của mình, họ sẽ biết cách thể hiện. Em không biết rằng họ nói đúng hay sai. Nhưng em, hình như em đang không hạnh phúc thì phải. Hay em đang có, nhưng không nhận biết được? Chỉ có điều, nếu có, thì nó đang làm em nhức nhối và mỏi mệt rồi.
Giá như lúc đó…
(Theo blog của Mai Anh)