Tôi năm nay 25 tuổi, kết hôn được một năm, hiện là viên chức nhà nước bình thường thu nhập khoảng 3 triệu đồng một tháng vì tôi mới ra trường không lâu. Tôi kết hôn với một người cũng làm viên chức, mức lương cũng bằng tôi vì chúng tôi học cùng khóa. Như vậy thu nhập của vợ chồng tôi sống ở quê thì cũng vừa đủ chứ chẳng dư giả gì.
Nhà chồng tôi và nhà cha mẹ tôi cùng nghèo mà lại đông anh em nên cưới xong tôi và chồng phải tự lo mọi thứ. Tiền đám cưới chúng tôi cũng phụ lo một phần. Sau khi cưới chúng tôi quyết định mua chịu đất của một người bạn tôi và vay tiền để cất nhà vì ở nhà trọ tốn kém mà lại không an toàn. Với lại vợ chồng tôi cũng muốn có cái nhà vì ngoài đồng lương ít ỏi hàng tháng chúng tôi không có bất kỳ tài sản gì đáng giá. Các bạn đừng cười chứ thật sự nhà vợ chồng tôi ở tính luôn tiền đất cũng trị giá khoảng 100 triệu thôi chứ chẳng to tát gì.
Chồng tôi công tác ở xa nên ngoài tiền cơm gạo, đám tiệc, thì tiền đi lại cũng tốn kha khá cho nên hàng tháng ngoài tiền tích góp để trả nợ ngân hàng thì cũng hết sạch. Hiện tại, lương tôi thì trả nợ còn lương chồng thì để dành trả tiền vay sinh viên của anh ấy. Tôi nói thế để các bạn thấy rằng vợ chồng tôi không hề dư giả gì nhưng cha mẹ ruột tôi lại làm tôi rất đau khổ.
Hoàn cảnh gia đình tôi trước đây cũng tạm ổn. Lúc tôi còn nhỏ khoảng 14-15 tuổi thì ba mẹ tôi đã có khoảng hai chục ngàn m2 đất ruộng. Khi tôi học lớp 12 thì ba mẹ đã có đất nền nhà và một căn nhà cấp 4. Lúc đó mẹ tôi nói tiền đất và nhà khoảng 10 cây vàng. Thực sự gia đình như thế nhưng tôi chẳng khác một đứa trẻ ăn xin. Quần áo chỉ toàn là đồ xin lại của người ta. Ngoài giờ học phải đi làm quần quật ngoài ruộng. Tuổi thơ tôi chưa hề biết đi chơi hay đi học thêm là gì. Lúc đó tôi không muốn đi học chỉ muốn đi làm có tiền để mua quần áo tự lo cho mình nhưng ba mẹ tôi nói tôi phải đi học để sau này còn nuôi ba mẹ nữa. Vì ba mẹ già sẽ không ai lo.
Tôi còn hai đứa em gái nhưng em tôi được ba mẹ chăm lo đầy đủ và không phải làm gì cả. Rồi tôi ra trường, đi làm. Ba mẹ nói tôi trả tiền vay cho ba mẹ vì tiền tôi đi học là tiền vay. Tôi lo trả xong, mẹ tôi nói tôi phải lo tiền cho ba mẹ ăn uống sinh hoạt hàng tháng và tiền hai đứa em đi học nữa. Tôi nghe mà phát hoảng. Ba mẹ tôi lo cho hai em tôi chẳng khác gì đại tiểu thư nên chúng chẳng biết làm gì. Tôi nói tôi không thể lo được vậy là ba mẹ chửi mắng tôi, còn hai đứa em thì nói tôi là đồ bất hiếu. Tôi đành phải lo cho đứa em út dù lúc đó tôi ăn còn không đủ. Tôi chẳng dám sắm cho mình bất cứ thứ gì cả. Tôi rất tủi nhục định không lo nữa nhưng lúc đó nhà tôi vỡ nợ (nguyên nhân vì mẹ tôi đánh đề, trừ tôi ra thì nhà tôi không ai làm gì cả, làm ruộng nhưng toàn thuê người làm, ba mẹ và hai em chỉ toàn chơi).
Ảnh minh họa. |
Sau khi bán hết tài sản thì ba mẹ tôi còn một ít tiền nhưng không chịu làm gì mà phán rằng từ giờ trở đi tôi phải lo tất cả mọi thứ trong nhà và việc học hai em. Tôi nghĩ rất buồn và khuyên ba mẹ đi làm vì tôi không lo nổi. Nhưng ba mẹ tôi không chịu mà nói là bây giờ đi làm thuê người ta cười. Tôi không nói gì nhưng sau đó biết mẹ tôi vẫn tiếp tục đánh số đề thua rất nhiều tôi khuyên không được nên quyết định ở riêng và lấy chồng. Ba mẹ không đồng ý và nói rằng sinh tôi ra là để nuôi ba mẹ chứ tôi không có quyền lo cho tương lai hay hạnh phúc riêng của mình. Tôi quá thất vọng và quyết định lấy chồng vì nếu tôi sống như ý ba mẹ tôi thì cuộc đời tôi coi như bỏ đi. Bởi gia đình chỉ coi tôi là cái máy in tiền để xài.
Lúc đầu, ba mẹ không cho tôi lập gia đình nhưng sau đó tôi nói là sau khi lấy chồng tôi sẽ vẫn gửi tiền cho ba mẹ. Vậy là họ đồng ý và còn ra điều kiện nếu tiền khách mừng phải đưa cho ba mẹ hết và phải tự bỏ tiền lo đám cưới. Tôi chấp nhận và lấy chồng trong nước mắt.
Đám cưới tôi là ngày mà cả ba mẹ, hai em và dòng họ nội ngoại xúm lại chửi rủa sỉ nhục tôi từ lúc bắt đầu cho tới khi rước dâu. Đám cưới tôi rất sơ sài và chẳng có nghi lễ hay một món quà hồi môn nào cả. Tôi vượt qua tất cả và rất ít khi về nhà. Rồi từ đó tới giờ ba mẹ thường xuyên gọi điện kêu tôi đưa tiền. Lúc đầu tôi còn đưa nhưng dần dần tôi không có tiền đưa nữa.
Sau đó mẹ tôi nói lỡ đánh số đề thua tiếp nên kêu tôi đưa tiền trả lúc này tôi không chịu được nữa nên không đưa. Tôi nói không có tiền mẹ kêu vợ chồng tôi về chửi một trận rồi đuổi đi. Từ chuyện này mà chồng tôi không còn yêu thương và tin tưởng tôi nữa. Anh ấy chẳng bao giờ đưa tiền cho tôi và không về nhà mẹ tôi. Tôi không trách chồng vì mẹ chồng tôi cũng nghèo và đi làm vất vả nhưng không đòi con cái phải đưa tiền như vậy.
Ba mẹ tôi ngày ngày vẫn đòi tôi trả tiền ông bà đã nuôi tôi từ nhỏ, tiền tôi bệnh hoạn ra sao, tiền tôi đi học tốn bao nhiêu, tiền laptop, tiền xe... Ba mẹ gộp lại mấy trăm triệu đồng, tôi chỉ biết khóc. Trước khi lấy chồng tôi lo cho ba mẹ ăn mặc đủ thứ, mua sắm đồ đạc đầy đủ trong nhà, vậy mà mẹ tôi nói tôi là đồ vô dụng. Mẹ tôi còn khỏe và em út tuy đã lớn nhưng chẳng chịu làm gì, suốt ngày chỉ đòi tiền tôi, tôi nói không có tiền thì khóc lóc rồi dọa tự tử.
Hiện tại vì gia đình tôi suốt ngày đòi tiền đã nuôi tôi nên chồng tôi rất chán rất ít khi về nhà. Gia đình nhỏ đang trên đà tan vỡ, còn ba mẹ ruột thì suốt ngày đòi tiền tôi, dọa kiện tôi ra tòa vì tội bất hiếu nếu không sẽ lên cơ quan sỉ nhục, chửi rủa tôi. Tôi thật sự rất đau khổ. Đôi lúc tôi muốn bỏ xứ đi thật xa để chạy trốn ba mẹ tôi. Chỉ cần thấy số điện thoại ba mẹ gọi là tim tôi muốn ngừng đập và gần như nghẹt thở. Tôi thật sự đau khổ quá rồi. Có ai giống hoàn cảnh của tôi không? Hãy cho tôi lời khuyên? Tôi có nên bỏ xứ đi thật xa để quên hết đau buồn và cắt đứt với họ không?
Yến Nguyễn
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.