Vậy mà khi biết anh có người yêu, rồi anh sắp cưới, em thấy buồn và ghen tức. Em thật ích kỷ phải không anh? Chúng mình yêu nhau 2 năm, thời gian tuy ít nhưng quá nhiều thử thách để chúng mình cùng vượt qua, thế mà chia tay chỉ trong chớp nhoáng. Nhiều lúc em nghĩ sao mình có thể chịu được nỗi đau như thế. Em cười cay đắng với chính mình, rằng yêu cho lắm, mộng mơ cho lắm cũng chỉ là con số 0.
Rồi người mình lấy thì chẳng ngờ tới. Em đã thú thật với anh em không yêu chồng em nhiều như trước đây yêu anh, nhưng người ấy rất thương em. Em muốn nói từ khi anh vào làm chung với em, em không tránh khỏi những suy nghĩ, những hình ảnh của thời gian trước kia bừng tỉnh trong em. Em muốn nói với anh như vậy lắm, nhưng em không thể.
Cũng có thể đây chỉ là những suy nghĩ bốc đồng của em, chẳng qua kỉ niệm của mình quá đẹp và nỗi đau thì quá sâu. Bây giờ em chẳng có quyền đòi hỏi gì cả, em không muốn phá vỡ hạnh phúc của mình, nhưng em không thể chịu nổi khi ý nghĩ anh vui vẻ với người con gái khác.
Em tham lam và ích kỉ, cái gì em cũng muốn là của mình. Vì em đã ao ước là vợ của anh, đứa con em đang mang trong bụng là của anh. Thế mà đúng là chẳng thể biết được ngày mai ra sao. Em cướp anh của người khác, rồi kẻ khác đến cướp anh của em và rồi em lại đi cướp tiếp người yêu của kẻ khác. Sao cuộc sống chỉ là những vòng lẩn quẩn, tình yêu là bon chen và "cướp giật".
Em yêu anh, nhưng lý trí mách bảo em sẽ không có hạnh phúc nếu chung sống với anh. Em đã làm theo mách bảo của lý trí, có lẽ thế tốt hơn cho cả hai chúng mình. Nhưng em đã làm điều ngu xuẩn nhất, đáng lẽ em nên tránh xa anh, thì em lại kéo anh lại gần em để em được nhìn thấy anh hàng ngày, và rồi em lại tự trói mình trong nhưng ấm ức, ghen tị.
Em không thích người ta trêu anh với bất kì người con gái nào trong cơ quan, em không thích nghe bất kì thông tin nào về anh, thế mà khi ai đó nói đến anh em lại lắng nghe thật kĩ để không bỏ sót câu nào, rồi lại tự làm khổ mình. Em điên mất rồi.
Kẻ mộng du