Khi em quyết định đến với anh em đã bỏ qua tất cả những lời khuyên ngăn của gia đình bạn bè vì anh chỉ là một "chú bộ đội" còn tay trắng. Nhưng cũng có lẽ vì thế mà em đã yêu anh với tất cả con tim em mà chưa bao giờ thấy than trách một điều gì. Em biết ngay từ lần đầu về nhà anh bố mẹ anh đã không có thiện cảm với em. Em cũng rất buồn nhưng chính anh đã an ủi và hứa sẽ tìm cách thuyết phục gia đình. Anh đã từng nói là sẽ cùng em bước trên con đường để đến đuợc hạnh phúc.
Anh đã quên là mình đã từng thề là sẽ không bao giờ xa nhau. Vậy mà giờ đây, trong lúc này em đang phải gồng mình lên chịu sự đau khổ vì mất anh. Vì anh không còn cách nào để thuyết phục gia đình chấp nhận em. Em cũng hiểu cảm giác của anh rằng phải rời xa em anh cũng rất đau đớn nhưng anh ơi, chẳng lẽ minh lại phải chấp nhận sự thật phũ phàng này sao. Chẳng lẽ anh đã chịu đầu hàng trước sự ngăn cản của bố mẹ sao? Chẳng lẽ em và anh phải chấp nhận xa nhau trong đau đớn dằn vặt thế này sao? Khi mình đến với nhau, chưa bao giờ em nghĩ ngày này sẽ đến với chúng ta. Em cứ nghĩ rằng không ai có thể ngăn cản được tình yêu của chúng ta. Nhưng giờ đây khi em biết rằng em không thể dành anh với gia đình anh nữa. Em biết phải sống thế nào cho qua những tháng ngày không có anh đây. Em phải cố quên anh ư?
Làm sao em có thể quên anh khi hình ảnh của anh lúc nào cũng sống trong tiềm thức, làm sao em có thể chịu nổi khi một ngày nào đó anh sánh bước cùng ai đi qua em. Anh ơi, em không muốn chấp nhận sự thật đau lòng này, vì em đã quá yêu anh, tại sao ông trời lại tạo nen nghiệp chướng này với chúng ta cơ chứ. Tại sao cuộc đời này lai bất công với em đến thế?
marry Wu