Tuệ Lâm
Dù nắng có đổi màu, anh cũng chẳng biết là mùa thu đã đến. Chỉ đến khi vô tình bị một con gió đêm phả chút hương hoa sữa rất mỏng lướt qua da mặt, mới biết Hà Nội của mình đã sang mùa.
Hà Nội của anh, hoa sữa giờ nhiều lắm. Chẳng cần phải suy nghĩ có nên là một thằng khờ, đứng nghển cổ tìm kiếm trên những vòm lá xanh mượt kia xem đã có chút chùm trắng trong tinh khiết nào chưa. Cứ lái xe đi chầm chậm, chầm chậm qua những con phố dài, vừa đi vừa ngửi, vừa đi vừa tìm. Dù biết rằng đến một lúc nào đó, cả thành phố sẽ rộn ràng sắc trắng đục, và hương hoa sữa thoang thoảng kia sẽ thành đặc quánh, đôi khi khiến người ta khó chịu như phải ngồi gần một cô gái lỡ tay làm đổ cả lọ nước hoa lên người, nhưng với anh, việc tìm thấy những chùm hoa sữa đầu tiên bao giờ cũng là một phần thưởng quá đỗi dịu dàng. Thứ gì càng hiếm, người ta càng cố tìm. Thứ gì càng mong manh, người ta càng cố níu. Rồi anh biết, anh cũng sẽ lại tìm mùi hoa sữa vào những ngày giữa đông. Cứ đến, cứ đi, cứ lấp lửng rồi rơi rớt. Cuộc đời này có gì vĩnh cửu đâu…
Anh từng đến Đà Lạt để thấy bốn mùa trong cùng một ngày. Anh cũng từng lên Sapa mùa rừng cây thay lá... Nhưng anh chẳng thấy ở nơi nào có được cái vẻ vừa dịu dàng, giản dị, lại vừa như kiêu kỳ đỏng đảnh của Hà Nội mùa thu. Dù có ở phố cổ với những mái ngói rêu phong thấm đẫm nắng vàng hay đến những khu đô thị mới mọc lên cứng cỏi, có chút gì mạnh mẽ và hiện đại như con gái thành phố, vẫn thấy Hà Nội có nét mềm mại và bí ẩn như đã thành bản chất. Ở đâu trong Hà Nội, góc phố vắng hay đường đông hối hả, vẫn thấy bình yên và thân thuộc như thể đã quen từ kiếp nào.
![]() |
Ảnh: Linh Phạm. |
Đôi khi qua phố Nguyễn Du, qua đường Quán Thánh, ngập chìm trong hương hoa sữa vất vương lại từ những ngày nảo ngày nào, thấy Hà Nội của mình dường như đã già lắm. Nhưng rồi qua những con đường lớn hơn một chút như đường Nguyễn Chí Thanh, đường Lê Đức Thọ, vẫn là hương hoa sữa ấy, nhưng dư vị thật khác, lại thấy một thành phố rộn ràng phồn hoa. Có người bảo vì hoa sữa ở Nguyễn Du, Quán Thánh… trồng lâu rồi nên đã qua thời “nông nổi”. Dường như hoa cũng biết rằng, chỉ cần mỗi chùm hoa tỏa hương một chút, một chút thôi cũng đủ làm bâng khuâng bất cứ ai vô tình ngang qua. Ngày anh và em đi xuyên đêm qua mọi con phố có hoa sữa để tự “ướp thân”, liệu có phải cũng là thời nông nổi?
Em yêu hương hoa sữa, như yêu nơi em sinh ra và lớn lên. Nhưng không phải cứ yêu là sẽ gắn bó đời đời kiếp kiếp. Nhớ ngày nào em mới đi xa, chát Skype, em cứ bảo anh đóng gói cho em một chút hương hoa sữa Hà Nội cho đỡ nhớ nhà, nhớ anh. Anh chẳng biết làm thế nào, đành lẳng lặng phi xe ra phố, tìm một cây hoa sữa có cành thấp để hái hoa, lén lút như là ăn trộm rồi về chụp ảnh gửi cho em. Em cười, chỉ cần “Google” là ra đầy hình ảnh hoa sữa, việc gì anh phải mất công. Ừ! Trên mạng nhiều hình ảnh hoa sữa lắm, nhưng hương hoa sữa, phải đi trong lòng Hà Nội mới thấy. Chẳng có cơn gió nào đủ kiên nhẫn để mang hương hoa quê nhà đến tận trời Tây xa xôi cho em, nhưng anh đã hy vọng em còn lưu giữ hương vị ấy trong lòng, để chỉ cần biết anh nhọc công đi hái về cho em một chùm hoa thật sự giữa bao nhiêu bức ảnh ảo trên mạng, em sẽ biết rằng hoa sữa của em vẫn thế, Hà Nội của em vẫn thế, anh vẫn thế…
Với anh, mùa thu là mùa nhớ. Những đôi tình nhân nào trót lỡ để hương hoa sữa len lỏi vào chuyện tình của mình, đến lúc chia ly, sẽ là ám ảnh khó nguôi. Có thể trốn được mùi hương ấy bao lâu, khi nơi nào trong thành phố cũng là ngan ngát. Có thể nào thôi không bị quá khứ giằng xé, khi những con đường cuối thu còn trắng hoa sữa rơi. Bao nhiêu mùa thu qua, bao nhiêu mùa hương hoa sữa về là bấy nhiêu mùa anh nhớ, cũng là bấy nhiêu mùa em quên. Chắc tại ở nơi đó, có mùa thu nhưng không có hoa sữa nên không có gì nhắc nhở em nhớ đến anh…
"Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào em lại quên anh, có lẽ nào em lại quên anh?"