Anh biết không, mỗi lần lên mạng vô tình đọc được những dòng tâm sự của một cô gái nào đó viết cho người yêu mình, là một người đàn ông có vợ, em cứ nghĩ không biết người đàn ông đó có phải là chồng mình không và cô ấy có lẽ là tình địch của mình.
Em không biết cô ấy là ai, không biết tên, không biết tuổi và không biết gì cả về cô ấy. Nhưng em biết cô ấy có tồn tại khi lần đầu tiên em nhìn thấy một số điện thoại lạ trong danh sách các cuộc gọi của anh mà bưu điện gửi về.
Anh gọi cho số ấy nhiều hơn cho cả em, vợ của anh. Đó là lần anh đi công tác hai tháng trời ở Hà Nội. Anh gọi cho số ấy mỗi ngày, ngay sau khi anh gọi cho em. Và những cuộc gọi thường kéo rất dài, có khi từ 10 đến 12 giờ đêm. Anh ạ, em shock chứ. Em đã âm thầm gọi điện cho chủ nhân của số điện thoại kia chỉ mong đó là số của một người con trai nào đó. Nhưng không, cô gái ấy đã ngỡ ngàng khi biết em là vợ của anh, vì theo cô ấy biết thì anh chưa có vợ mà. Rồi cô hứa là sẽ chấm dứt với anh vì cô ấy không thiếu thốn tình cảm đến nước phải đi giật chồng của người khác.
Em cứ tưởng chuyện sẽ chấm dứt từ đấy. Để rồi một năm sau, khi em gần đến ngày sinh con trai đầu lòng của chúng mình, số điện thoại của cô ấy lại xuất hiện trong máy của anh với những lời lẽ yêu thương thắm thiết.
Em lại gọi, và cô ấy bảo cô ấy hối hận vì lần trước đã không tin lời em, sau khi biết hoàn cảnh hiện tại là em sắp đến ngày sanh nở, với những lời lẽ không còn nhẹ nhàng và lịch sự như trước nữa, cô ấy bảo rằng "tôi thề sẽ không bao giờ gặp lại chị và anh ta nữa". Đến giờ em vẫn không biết là em đã vượt qua chuyện đó bằng cách nào. Và bây giờ đây, khi con trai mình được hơn một tuổi, một tấm ảnh chụp cùng một người con gái lạ xuất hiện trong ví của anh, thế chỗ cho tấm ảnh của em và con.
Trông anh và cô ấy thật hạnh phúc, ảnh được chụp ở một thành phố xa nào đó, với rừng thông đầy nắng và tiết trời se lạnh. Em đau đớn thật nhiều vì đã có một thời gian rất dài anh cũng bên em hạnh phúc như thế. Giờ em biết phải làm thế nào hở anh? Chết hay là sống? Nếu chết thì chết bằng cách nào? Và sống thì em phải sống ra sao? Anh bảo với em rằng đó chỉ là một người bạn bình thường, rằng anh và cô ấy không là gì với nhau cả. Nhưng giờ điều đó với em không còn là quan trọng nữa, em không còn niềm tin cho anh đâu.
Có lẽ em vẫn phải sống thôi. Nhưng em sẽ sống vì em và con. Em sẽ không sống cho anh và vun đắp cho gia đình nhỏ của mình như trước đây nữa. Anh đã phá vỡ tất cả, cả niềm tin vào cuộc sống của em. Còn cô gái ấy, giờ em cũng không cần biết cô ấy là ai nữa. Cô ấy đã cướp đi người chồng mà em yêu quý và người cha tôn kính của con trai em. Cô ấy không xứng đáng nằm trong suy nghĩ của em nữa.
Mỗi ngày phải chứng kiến nhiều người thứ 3 xen vào hạnh phúc gia đình người khác, em chỉ biết cười buồn. Cuộc sống bây giờ thật khắc nghiệt, dù là trong thời bình. Em là một người đàn bà thất bại, em thất bại thảm hại rồi, phải không anh?
Dã Quỳ