Lục Phong
Tôi thấy có nhiều người, lỡ yêu nhau nhưng vì gặp phải một chuyện gì đó phức tạp thì chia tay liền. Mà những chuyện đó thì xuất phát từ bên ngoài chứ không phải từ hai người thì rất là đáng tiếc.
Yêu thì cái quan trọng nhất vẫn là hai người, mọi thứ khác chỉ là phụ. Và tôi ghét cái tư tưởng tôn sùng sự hi sinh của mình cho ai đó vui lòng. Ví dụ: Gia đình, người thân, cha mẹ, hay ai đó.
Phần lớn những mối tình vẫn còn yêu mà phải chia tay đều đến từ hai trường hợp:
1/ Vì cha mẹ không thích, đi bói không thấy hợp tuổi hay đơn giản là không thích dung mạo của con rễ/dâu tương lai.
2/ Do hoàn cảnh, túng tiền hay gì đó.
Nếu sự việc đến từ cha mẹ thì sao?
Bạn nghĩ bạn có thể hy sinh cho cha mẹ ư? Bạn nghĩ nếu bạn cưới người này, yêu người nọ là có lỗi với cha mẹ bởi vì cha mẹ không thích, không muốn, không có cảm tình ư? Bạn sai rồi. Nếu cha mẹ duy ý chí, cực đoan thì sau hi sinh của bạn sẽ là anh, chị hoặc em của bạn nữa đấy. Bởi vì vấn đề đó không xuất phát từ bạn, nó xuất phát từ cha mẹ. Bạn không thỏa mãn được cha mẹ. Vâng, kính trọng là một chuyện, lễ phép là một chuyện, nhưng thỏa mãn cha mẹ lại là chuyện khác.
Đó không phải là lỗi của bạn khi yêu ai, dù là yêu một đứa đồng tính đi nữa. Đó là vấn đề ở người khác. Và cho dù bạn có làm gì thì cũng vậy thôi. Thậm chí không có bạn trên đời thì sẽ là người khác tiếp tục bị cảm thấy tội lỗi vì lỡ phải yêu ai y như vậy.
Làm gì có sự hi sinh nào ở đây khi mà bạn sẽ cảm thấy bứt rứt?
Tôi lại cũng ghét lý thuyết: Người yêu (gái/ trai) trên đời thì đầy, cha mẹ thì chỉ có một, thế nên hãy chiều lòng cha mẹ, tìm người khác. Cho tôi hỏi, người khác là người nào nữa? Và hỏi ngược lại luôn, là tại sao chỉ vì chuyện đó mà cha mẹ không bao dung cho tôi, không chấp thuận cho tôi mà mãi coi đó là điều gì đó quá kinh khủng không thể tha thứ?
Tôi sẽ nói ra một điều mà 99 trong 100 người phản đối rằng: Cha mẹ của bạn không hoàn hảo. Phải, họ chẳng hoàn hảo. Cha mẹ tôi, cha mẹ bạn cũng không hoàn hảo. Họ có thể tốt bụng nuôi ta khôn lớn, nhưng họ vì thế đã không có thời gian trau dồi cho tâm hồn của họ để trở nên rộng mở hơn. Vấn đề không phải là trách cha mẹ bạn hay trách bản thân bạn, chả ai có lỗi trong chuyện này cả.
Và nếu cha mẹ dọa sẽ không làm chứng cho hôn nhân sắp tới thì sao?
Tôi nghĩ nên bỏ đi, hai người dẫn nhau đi. Sao bạn phải cần cái giấy chứng nhận của phường hay sự chấp nhận của cha mẹ? Tôi nghĩ thời gian là cách giải quyết hay nhất và là thuốc tốt nhất xoa dịu mọi thứ trên đời, kể cả kiến chấp, thù hận. Và nếu cha mẹ thực sự yêu bạn, cha mẹ anh ta yêu anh ta, lời nguyền sẽ sớm được hóa giải.
Nếu vấn đề là do hoàn cảnh thì sao? Nào thì ờ mà là, tôi nghèo quá, tôi không được khôi ngô, tôi bị khuyết tật.
Ờ, thì sự thật là thế đấy. Nhưng cái gì làm cho hai người ban đầu yêu nhau? Tôi nói rồi, sự mặc cảm dẫn đến lòng hi sinh là điều tôi ghét nhất trên đời. Hoặc là thực sự yêu và chấp nhận cùng nhau tiến bộ, kiến tạo một mối quan hệ đẹp đẽ, cải thiện cho nhau. Hoặc là lý do lý trấu, vì đó không phải là yêu thực sự.
Điều cuối cùng mà người ta hối hận về tình yêu mà họ đã dứt bỏ, ừm, có lẽ là do... họ từ bỏ quá sớm...
Nếu tôi nói, ta sẽ từ bỏ vào... lúc cuối đời thì sao?
Rốt cuộc thì hãy ráng mà đấu tranh cho đến cùng, và nếu trời cho một ân huệ thì hãy cố mà giữ lấy, trân trọng nó. Tôi tin rằng, rồi mọi người sẽ tha thứ cho nhau, không sớm thì muộn. Như dân gian đã nói: "Rồi mọi chuyện sẽ qua", bạn biết mà! Và lúc đó thì bạn cũng nên nghĩ đến chuyện tha thứ cho mình (nếu nghĩ mình có lỗi - tôi thì nghĩ không phải thế).
Để tôi nói cho bạn nghe, xã hội chưa bao giờ dạy cho người ta rằng: Sống với con người thật của mình mới chính là đạo đức. Thứ đạo đức mà bạn sẽ không kiếm đâu ra bằng cách sợ người này giận, sợ người kia dỗi, sợ người nọ hận. Bởi vì, không phải lúc nào người ta cũng muốn hiểu bạn, yêu bạn và mở rộng đón nhận bạn. Có thể, một cách ích kỷ, đó là bất hiếu, đó là xấc xược, đó là vong ơn là bội nghĩa là vô tâm là lãnh cảm, có thể...
Vàng còn phải thử bằng lửa, việc thử đó tốn thời gian chứ. Cũng giống như tâm hồn bạn sẽ được thử thách để người khác biết thật giả, tốt xấu thế nào, và điều này cũng vậy, có thể sẽ tốn thời gian, nhiều, thậm chí thêm chút đau khổ. Nhưng sẽ phải thế, trốn đau khổ này gặp đau khổ khác có ích gì...
Tình yêu thì không phải là trí óc, tình yêu là quả tim. Trí óc chỉ để thể hiện tình yêu, nó không có nhiệm vụ nào khác ngoài chuyện đó trong xúc cảm. Càng phân tích về tình yêu, tình cảm đó ngày càng trở nên giả tạo. Và hi sinh trong phân tích, luận thiệt cho người này, hơn cho người nọ chỉ là ảo tưởng, hay nói cách khác chỉ là đạo đức giả.
Hy sinh cho người này, người nọ để rồi bản thân mình đau khổ thì chỉ là giả tạo. Mà nếu đã giả tạo thì ngay từ đầu đừng nên xuất hiện ở đây...