Em xin trích ra đây mấy câu thơ này của một tác giả nào đó mà em vô tình đọc được trên báo mà thấy nó trùng hợp với lời em muốn nói với anh bấy lâu nay mà lại không thể nói thành lời.
Em sẽ không cho cô ấy sẽ biết chuyện chúng mình đâu. Nhưng bằng trái tim và cảm nhận của một người con gái em chắc rằng rồi cũng có ngày cô ấy sẽ nhận ra giống như em vậy. Em dựa vào cảm nhận và tự mày mò (làm những việc mà mình không muốn làm, tự làm bản thân mình tổn thương, làm xấu hình ảnh của mình trong lòng anh và để anh làm tổn thưong..) để tìm ra đáp án chứ không ai nói với em cả và anh thì chẳng bao giờ chịu xác nhận mãi cho đến khi mọi việc đựoc phơi bày trước mắt.
Nhưng em lại thấy thương cô ấy, vì anh đâu chỉ có mỗi cô ấy và em? Và rồi cô ấy cũng sẽ như em thôi, và còn bao người con gái khác nữa. Anh không có em gái ruột, nhưng có chị em gái bà con, anh nghĩ sao nếu những người chị, em của mình vô tình gặp phải người như thế thì có phải là khổ thân không.
Anh vẫn nghĩ rằng em không biết gì về anh cả, đúng thế, nhưng đó là chuyện của trước kia, còn sau này? Em đã biết tất cả, cả tuổi thơ của anh, cả gia đình của anh, cả các mối quan hệ của anh, tất cả. Em đã biết tất cả. Đã nhiều lần em muốn nói với anh biết điều này và vẫn muốn nghe một lời xác nhận từ chính anh chứ không phải là ai khác để em có thể thanh thản ra đi. Bây giờ thì em đã tự do, kiêu hãnh trên bước chân của mình.
Tuyen87