Phải, người đó từng rất quen với em, đó là anh. Em cũng từng như cô ấy, yêu, nhớ và đau và rồi ...quên, những cảm xúc đó trải qua một thời gian không dài nhưng khi rơi vào tưởng chừng như vô tận và không lối thoát, nhưng em đã thoát ra và trở lại em của ngày xưa, tất nhiên với một vết xước trong tim, thỉnh thoảng vết xước ấy làm mình nhói đau một chút rồi thôi, như gió thoảng mây bay. Cô bé ấy ngây thơ, đáng yêu hồn nhiên bước vào cuộc phiêu lưu tình ái với anh, một người lớn tuổi hơn nhiều và đã có gia đình, một kịch bản cũ được lặp lại mà ai cũng biết, chỉ có cô bé ấy tin là thật về một người đàn ông đáng thương sống không tình yêu với người vợ phản bội, và họ duy trì hôn nhân vì con cái.... em thương cô ấy vô cùng. Cô ấy đau đớn, muộn phiền trước sự bế tắc do chính cô ấy tạo nên, và anh - người đã gieo vào trái tim non nớt của cô ấy một tình yêu đầy bất trắc và bi ai, bờ vai cô ấy còn mong manh lắm làm sao gánh được những nợ nần như vậy, trái tim cô ấy trong sáng quá, mà tình yêu đôi khi thật giả khôn lường. Cô ấy đắm chìm trong những nghĩ suy về anh, còn anh sau khi gieo vào tim cô ấy một tình yêu ngang trái như vậy tự cho mình cái quyền được im lặng, rồi thỉnh thoảng vỗ về cô ấy bằng những lời lẽ yêu thương, những cuộc gặp gỡ vội vàng mang đầy nước mắt...để rồi anh lại ra đi, quên hết đâu biết cô bé ấy lại đếm từng ngày tháng mong anh trở lại. Em từng muốn nói với cô ấy rằng hãy cố lên chiến thắng bản thân mình, từng muốn ôm cô ấy vào lòng an ủi và nói rõ những gì thuộc về anh...mà không thể. Nhưng từng ngày nhìn cô ấy héo hon sầu muộn vì anh, một trái tim tuổi hai mươi đa mang quá đỗi em biết phải làm gì. Cố lên cô bé, cuộc đời đó có bao nhiêu mà hững hờ. Và anh, xin đừng làm nỗi đau thêm dài.
Khoai tây chiên