BLV Anh Ngọc
Trận đấu cuối cùng của tôi trong đời BLV có lẽ sẽ là ở đó, trận chung kết Milan - Liverpool, như 2 năm trước. Nhưng cái kết cục của năm 2005 có lẽ sẽ không còn lặp lại nữa. Tháng 5 nay khác rồi.
Kể cả khi Milan đã dẫn MU đến 2-0, tôi vẫn rất lo lắng. Kaka đấy, anh vẫn chơi thiếu thực dụng quá. Pirlo kìa, anh thỉnh thoảng vẫn quá rườm rà. Và Jankulovski kia, luôn lên tít phía trên mà không kịp về. Nhưng dường như cơn mưa ở San Siro đã làm ngấm ướt những ngọn lửa bùng cháy trong lòng những con quỷ đỏ đến từ Old Trafford. Không một khoảng trống để triển khai bóng, chỉ có thể cầm bóng một giây và sau đó không thể tung ra cú sút vì ngay lập tức bị áp sát, những màn biểu diễn của Ronaldo trở nên lố bịch và tội nghiệp, những phút loé sáng ít ỏi của Rooney nhanh chóng chìm trong bóng tối vì chẳng bao giờ anh tìm được đích ngắm. Tất cả mặt trận tấn công của MU bị vô hiệu hoá và chia cắt bởi những cầu thủ Milan lăn xả và chiến đấu trên từng mét đất.
Sự đơn giản trong các pha tấn công và dứt điểm của Milan đã giúp họ chiến thắng trên cái sân mà bốn lần MU đến đấy đấu với Milan là bốn lần thất bại cay đắng. Lần này có lẽ là trận thua cay đắng nhất trong những năm tháng của Ferguson, khi chưa bao giờ trong mấy năm qua, quyền lực và sức mạnh của MU thể hiện mạnh mẽ đến như thế. Kaka đã cắm một nhát dao vào giữa trái tim hàng thủ MU bằng một cú sút chân trái, Seedorf là một cú chân phải và Gilardino chiến thắng Van Der Sar trong một pha phản công chết người. Tử huyệt của MU là ở đấy, cặp trung vệ được hỗ trợ quá ít bởi các tiền vệ và niềm tin một cách tuyệt đối đến mức mù quáng vào những cuộc lội ngược dòng. MU chỉ có thể lội ngược dòng nếu những con người xuất sắc nhất của họ toả sáng đúng lúc, nếu họ có khoảng trống, nếu họ phá được hàng thủ dày đặc và tổ chức quá tốt của đối thủ. Tại San Siro, tất cả những điều đấy đều không thành hiện thực. Cả những pha phản công ít ỏi cũng vô hiệu. Tại sao điều tương tự không xảy ra như ở lượt đi? Tại vì đừng bao giờ mong chờ Dida biếu không một bàn nữa, đừng bao giờ nghĩ Ronaldo là một vị thánh và Rooney đủ trưởng thành trước những hậu vệ Italy không lặp lại cùng một sai lầm.
Nhưng trên thực tế, MU đã thua ngay từ lượt đi, trận đấu mà họ cũng không hề kiểm soát được hết, và chiến thắng đẹp đẽ 3-2 ấy được ca ngợi lên mây đến mức người ta quên rằng, chính Milan mới là đội bóng chơi tốt hơn và áp đặt thế trận. Sự tung hô thái quá đã đưa MU lên mây và họ đã nghĩ đến một trận chung kết mà quên mất còn trận lượt về. Sự tự tin vào sức mạnh của MU và giấc mơ ăn ba đã khiến họ quên mất rằng MU chưa bao giờ chơi tốt trên sân khách ở Champions League mùa này, quên mất rằng trong cả hai trận đấu, Ferguson còn nhiều điều để học Ancelotti lắm, quên mất rằng MU là đội bóng mang chất giải VĐQG hơn là đấu Cúp, quên mất rằng Ronaldo không phải là thánh. Là CĐV của bất cứ đội bóng Italy nào mới hiểu người ta đã dùng truyền thông để đè họ và đội bóng của họ xuống bùn như thế nào.
Tôi không chắc là ngày mai đây, trên các trang báo thể thao, người ta có viết Milan như một đội bóng “ăn rùa” hay không, “thực dụng” và “phản bóng đá” như người ta vẫn viết trong khi đã ca ngợi các đội bóng Anh hay không, nhưng tôi không chờ đợi họ khen ngợi những gì Milan đã làm trước MU bởi vì họ không muốn làm điều đó, khi họ còn phải lo lấy lòng số CĐV Anh đông hơn! Nhưng luôn cần có một cái nhìn toàn diện và công bằng hơn cho bóng đá Italy. Milan đã khốn khổ mùa này với vụ Calciopoli và tất cả đã nghĩ là họ sẽ chết. Nhưng họ không chết, họ đã trở lại cũng như chính đội tuyển Italy đã chiến thắng trong cái năm mà bóng đá của họ rơi xuống vực sâu nhất của khủng hoảng. Đấy là sức mạnh trường tồn của niềm tin, cũng như sức mạnh của kinh nghiệm mà Milan đã thể hiện trước MU. Cả một bản hoà ca chỉ trích và sau đó thương hại một đội bóng già nua và yếu ớt nhưng rốt cục họ lại vào chung kết, vẫn những con người ấy với trận chung kết thứ 3 trong 4 năm. Sau trận lượt đi, cái bản hòa ca ấy lại trỗi dậy trong khi họ quên mất rằng bản thân Giggs và Scholes cũng lên lão từ lâu rồi. Tại sao sự bất công trong nhận định như thế vẫn mãi tồn tại?
3-0 là một tỉ số đủ làm câm bặt những gì chống lại Milan và tinh thần Ý của họ. Họ không thắng bằng lối đá đổ bê tông, bằng những quả penalty tranh cãi, những bàn thắng rùa. Đội bóng ấy đã chiến thắng để chứng tỏ cho thế giới thấy, càng quây lại để vùi dập họ, họ luôn biết cách vươn lên. Còn MU? Họ còn nhiều thời gian ở phía trước, chẳng có gì để buồn cả. Một chức vô địch Premier League và một chiếc Cúp FA đang chờ đợi. Thế cũng đã là quá nhiều. Chelsea nữa. Buồn cho anh, Shevchenko. Tôi vẫn muốn anh có mặt trong đội ngũ chiến thắng ngày hôm nay hơn là nằm ở đâu đó trên đất London giữa màn sương mù không lối ra. Giấc mơ đã tan vỡ trong cái năm anh giàu nhất. Giấc mơ lớn cũng không còn trong cái năm MU mạnh nhất và Chelsea thèm khát chiếc Cup nhất. Hẹn gặp lại vào năm tới. Còn bây giờ, hãy nghỉ ngơi và chờ đợi 3 tuần nữa, khi trận chung kết Milan-Liverpool vẫy gọi, bạn nhé!
Vài nét về blogger
BLV Anh Ngọc đang làm tại báo Thể Thao Văn Hóa. Trước đây, anh từng là bình luận viên Seria A của Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội. Sau đó, anh cộng tác với VTC, hiện nay là cây bút chính của báo Thể thao Văn hóa. Các bài viết khác của BLV Anh Ngọc:
Cô đơn trên blog, Lạnh và lẩu, Mấy suy nghĩ về nghề BLV, Bình luận viên nữ, Cái gương, Hà Nội của tôi, Tiếng của đêm, Đoản khúc tháng 3, Thứ sáu ngày 13