Em cũng vậy, khi em viết những dòng này em rất mong anh của em nhìn thấy và đọc được để anh có thể hiểu được nổi lòng của em. Ngày trước khi mình còn đi học, lúc đó anh và em đều có tình cảm với nhau đúng ko anh? Em cảm nhận được trong mắt anh mỗi khi nhìn em và em cũng vậy. Đôi khi em len lén nhìn anh rùi vô tình bị anh bắt gặp, em ngại ngùng quay đi như đang trốn tránh một cái gì đó. Em thích anh ngay những buổi đầu đặt chân vào lớp học. Nhưng anh biết không, lòng kêu ngạo của một đứa con không cho phép em nói lên điều đó. Em cứ giấu mãi trong lòng, để rùi những lúc có thể em lại chăm chú nhìn anh. Và những gì giấu kín trong lòng cũng phải giấu kín khi em biết anh nghĩ học và chuyển lên thành phố. Cái cảm giác của em khi biết được chuyện đó chắc khó ai hiểu được. Hằng ngày vào lớp em lại có thói quen nhìn về hướng anh ngồi, nhưng anh bây giờ không còn ngồi đó nữa. Có lúc em không cầm được nước mắt, muốn khóc lắm anh à. Rùi thời gian cũng trôi qua, em vẫn nhớ về anh như một kỷ niệm đẹp và vẫn hy vọng được gặp lại anh. Anh biết không? Thật ra em vẫn nhớ số điện thoại bàn nhà anh đó. Có đôi lần em định gọi nhưng lại ngại ngùng không dám, cứ thế hết lần này đến lần khác và cuối cùng em vẫn không can đảm để gọi dù chỉ một lần. Rùi thời gian trôi qua, cũng đã 6 năm rùi. Mỗi đứa gần như đã có cho mình một cuộc sống riêng, khoảng trời riêng. Và một ngày gần xuân,em bỗng nhiên đọc một bài viết về thầy cô. Lòng em chợt mong muốn tết nay về thăm họ và nhân đó có thể gặp mặt bạn bè. Nhưng anh biết không, điều buồn cười nhất là em chẳng nhớ số điện thoại của ai trong lớp mình cả ngoại trừ số nhà anh. Như là một định mệnh, em lại ngập ngừng suy nghĩ không biết có nên gọi không. Cuối cùng em cũng quyết định gọi. Kết quả là không gặp được anh, nhưng em không quên gởi lại lời nhắn cho anh. Rùi câu chuyện của mình có lẻ bắt đầu từ đó anh nhỉ. Sau khi nghe mẹ nói anh đã gọi laj cho em, đúng là giọng của anh rùi tuy hơi khác hồi trước nhưng vẫn là cách nói quen thuộc ngày nào. Em vui lắm. Mọi thứ cứ thế tiếp diễn, cuối cùng mình cũng đã gặp nhau. Kể nhau nghe nhiều thứ trong khoảng thời gian không gặp. Lúc này con tim em lại một lần nữa rối lên khi thấy anh. Nó không để em yên phút nào cả, có lẻ nó sợ một lần nữa nó lại mất đi một nữa của mình. Và rùi cái gì đến cũng đến, tình cảm của em cũng bị anh phát hiện. Anh đến với em như một giấc mơ. Em hạnh phúc gạt đi quá khứ để yêu anh và dành hết tất cả cho anh. Em mong chờ vào một tương lai tươi sáng của hai đứa. Nhưng anh thì không, trước mặt mọi người anh chưa bao giờ công nhận em là bạn gái anh. Có lúc anh khiến em cảm thấy là anh yêu em nhiều lắm nhưng có lúc anh khiến em hụt hẫng. Anh lúc xa lúc gần, khiến em hoang mang. Và giờ đây khi em nhận ra rằng mình rất yêu anh, cũng là lúc lý trí em cho em biết nếu em yêu anh em sẻ rất khổ. Em rất khó nghĩ và phân vân chẳng biết phải thế nào mới đúng. Em biết cơ hội chỉ đến một lần trong đời.Sau bao nhiêu đó năm xa nhau em thật lòng không hề muốn mất đi anh lần nữa. Nhưng anh ơi em rất mong chờ ở anh một điều gì đó chắc chắn để em biết rằng anh vẫn bên em và không xa em nữa. Khi hai đứa xa nhau đã gặp quá nhiều nổi đau nên em hy vọng lần này quá khứ sẽ không lặp lại nữa. Em không muốn phải mất anh lần nào nữa cả anh à. Em mong anh hiểu cho nổi lòng của em và đừng để em phải lo sợ mất anh nữa nha. Anh của em.
Lê Phương