Hôm qua là Valentine buồn và cô đơn đối với em, chắc cũng có rất nhiều người giống em nhưng nỗi cô đơn của họ và em khác nhau. Anh có biết không? Từ khi anh ra đi, quay lưng lại với em, với tình yêu gần hai năm qua mình cố gắng vun đắp (hình như có mỗi mình em cố gắng vun đắp), mỗi khi nhớ đến anh thì nỗi đau lại dâng lên trong lòng em. Em cảm thấy mình cô đơn và trống trải quá anh à. Sao em phải sống như thế này, em không biết nữa. Anh có biết rằng gần hai năm qua em tin tưởng và chờ đợi ở anh điều gì không? Là tình yêu anh trả cho em đấy, là tình yêu anh đền đáp lại cho em đấy nhưng em không ngờ sẽ có một ngày anh đáp lại tình yêu và sự chờ đợi của em bằng sự ra đi lạnh lùng.
Cách đây hai năm về trước, chính anh là người kéo em lên từ nỗi đau, cho em lấy lại niềm tin nhỏ nhoi ấy nhưng đến hôm nay cũng chính anh cho em quay trở lại với nỗi đau của hai năm về trước. Anh ơi! Có nỗi đau nào bằng nỗi đau này không anh? Mãi lao vào yêu, mãi chờ đợi, mãi kiếm tìm nỗi nhớ để đến hôm nay nhận lại là con số "0" tròn trĩnh. Anh có thấy bất công quá không anh? Không biết nói đến giờ phút này, em có còn yêu anh không nhưng sao em lại nhớ đến hình bóng của người yêu thương hôm nào? Em đang khóc cho nỗi đau hay em đang khóc cho niềm thương nhớ? Em khóc cho sự dối trá hay lừa lọc? Yêu anh nhưng sao em phải khóc nhiều đến thế? Từ khi yêu đến lúc chia tay, đối với em toàn là nước mắt, nước mắt nhiều hơn nụ cười của hạnh phúc.
Trước đây có người hỏi em "yêu thật lòng có nhận lại được gì không?", khi đó em không trả lời được, cũng như người đó, em đã yêu anh rất thật lòng, yêu anh hơn chính bản thân mình. Nhưng hôm nay đây, em đã trả lời được, yêu thật lòng một người nhận lại được nhiều lắm "nỗi đau, nụ cười, hạnh phúc lẫn cả sự dối trá nữa". Anh đưa ra lý do để bỏ em là gì anh còn nhớ chứ? Mới đây thôi, anh nói em không cho anh tất cả "cái quý giá của người con gái". Anh sai lầm thật rồi, từ khi lớn lên em đã rất ghét những đứa con gái sống buông thả, sống không biết giữ mình, vì thế mà em không thể cho anh cái anh cần. Nhưng anh ơi, nếu chỉ vì như vậy mà anh rời bỏ em thì thật vô lý. Anh đã thay lòng, phải không anh? Đó mới là lý do chính đáng anh à. Biết làm sao khi nhục dục của anh là thế? Nếu em là người tham giàu, em đã không đến bên anh, không yêu anh đâu mà yêu và lấy người khác rồi. Những người yêu em chân thành thì em không yêu, còn anh thì sao? Anh đáp lại cho em là thế đấy. Sống trên đời mới chỉ biết đến vậy nhưng cả cuộc đời này em tin anh sẽ phải hối hận vì anh đã đánh mất đi người con gái hết lòng vì anh.
Ngày trước, bạn anh-anh Trung, từng nói với em "nếu yêu anh, em sẽ phải hối hận". Em đã mắng anh ấy để bảo vệ tình yêu của mình vì khi đó, em nghĩ bạn anh cũng yêu em, không được em đáp lại tình yêu nên nói xấu anh nhưng hôm nay em đã tin, tin anh ấy nói đúng, em đã trách lầm anh ấy. Em đã sai quá nhiều anh à. Nếu sống trên đời chỉ biết mưu tính và sống giả dối thì cuộc đời họ phải trả giá cho những gì họ đã làm. Em đã thất bại trong tình yêu, em thua anh hay thua người con gái kia? Nhưng với em, em thất bại chứ em chưa thua? Anh hãy sống và nhìn em sống nhé! Em sẽ thay đổi tất cả, anh hiểu không? Anh sẽ chẳng bao giờ có được tình cảm giống như hai năm qua đã có người con gái như em dành cho anh đâu.
Người yêu anh