Trang Nhung
Tôi không thích sự sắp đặt của cha mẹ. Tôi luôn muốn làm theo ý mình, theo sở thích và đôi khi vì muốn, tôi sẽ làm bằng được. Nhưng có một điều tôi dám khẳng định tôi biết đâu là giới hạn, đến đâu thì chấp nhận được và có thể quay đầu lại. Tôi cũng hư lắm, đâu có ngoan ngoãn, hiền lành gì. Nhưng tôi luôn sống trong suy nghĩ: "Tôi sợ người khác chỉ vào mặt mình và nói tôi là đứa con hư, chẳng ra gì...". Và hơn hết, tôi sợ sự rèm pha của xã hội, sợ những lời dị nghị như hàng nghìn vết dao cứa lên da thịt cha mẹ tôi. Tôi sợ họ nói bố mẹ không biết dạy con nên tôi luôn sống và cố gắng suy nghĩ sao cho "phải phép" để thiên hạ không có dịp đàm tiếu.
Đôi khi, tôi cũng muốn nổi loạn thực sự nhưng sự nổi loạn của tôi chỉ là: Không ăn cơm, ngồi lỳ một chỗ... chứ chẳng phạm tội hay thiếu đạo đức như những chuyện mà tôi đọc trên báo. Mỗi con người đều có hai mặt, tốt và xấu. Khi gặp những chuyện ức chế, tôi muốn làm một điều gì đó quậy phá nhưng rồi lại không thắng được phần tốt còn lại trong con người mình nên tôi dừng tay. Tôi không dám nhận mình bản lĩnh, tôi cũng chẳng dũng cảm nhưng tôi có thể dành cho mình một lời khen nếu ai đó trải qua những gì tôi từng vấp phải. Bởi có lẽ họ đã tha hóa gấp trăm nghìn lần tôi rồi.
Tất cả những điều ảnh hưởng tới tôi và giúp tôi tránh được việc tha hóa, đầu tiên phải nói đến là gia đình. Tôi đã nghe được một câu nói: "Trẻ thơ như một tờ giấy trắng, bạn vẽ lên nó như nào thì đứa trẻ sẽ như thế". Và tôi luôn hiểu rằng trẻ thơ chịu tác động rất nhiều từ người thân nhất là bố mẹ. Bởi gia đình, người thân là những người có mặt nhiều nhất trong cuộc của chúng. Tại sao người lớn cứ luôn dạy trẻ thơ phải biết thương người, phải biết chia sẻ và đùm bọc, trong khi hàng ngày chúng lại được chứng kiến những cảnh tượng ngược lại?
Không ít những vụ án xảy ra ở tuổi vị thành niên đều do sự thiếu quan tâm của cha mẹ với con trẻ. Đôi khi, chính những điều tưởng chừng chẳng ảnh hưởng gì thì lại có tác động rất lớn đối với chúng. Bởi chúng chưa đủ sức để kháng cự với cuộc sống đầy cạm bẫy và dễ dàng bị lôi kéo này. Với tôi, gia đình giống như "vắc - xin" giúp trẻ thơ có thể hình thành nhân cách tốt. Dù trong mỗi cuộc đời con người, ai cũng có sai lầm nhưng sai lầm đó ở mức độ nào, xảy ra bao lần và họ nhận được điều gì sau những lần đó, mới là điều quan trọng.
Tôi - dù không hoàn hảo, dù cố chấp, ngang bướng, cổ hủ, bảo thủ và cũng mắc nhiều sai lầm nhưng những sai lầm đó chưa quá nghiêm trọng để tôi không thể bắt đầu lại. Để có được điều đó, trước tiên, tôi cần cảm ơn mẹ - người chăm lo cho tôi từng ly từng tý dù tôi đã 23 tuổi. Đôi khi, tôi vẫn cãi lời nhưng với tôi, mẹ là nơi bình yên nhất. Thứ hai, đó chính là cuộc đời của tôi, nó quá khắc nghiệt nên buộc tôi phải mạnh mẽ.
Tôi cần dừng tất cả điều mềm yếu lại và cố gắng thay đổi mọi thứ, đặc biệt là những tính xấu. Tôi muốn vẽ lên tờ giấy trắng của riêng mình những màu sắc vô cùng tươi mới và đẹp đẽ vì đó mới là niềm hạnh phúc nhất của cuộc đời...