Songquy
Muôn mặt con gái.
Thế nhưng...
Năm nay em 28.
Cùng tuổi với em, bạn bè mỗi đứa đều yên bề gia thất, có đứa chậm lắm cũng chỉ năm nay là hết. Còn em? Có người yêu từ ba năm nay, nhưng mỗi khi ai hỏi: khi nào thì cho ăn bánh? - em mỉm cười rồi đáp: đợi sang năm nhé! Lại hỏi năm nào? Em không biết nữa!
Hôm nay, nghe một bạn (là người yêu của một anh trong nhám bạn thân của anh nói là tháng sau sẽ cưới), em mỉm cười chúc mừng cho bạn, nghĩ lại mình sao thấy tủi thân ghê!
Em, trước mặt anh là một cô bé cứng rắn, độc lập.
Em, trước mặt anh rất tự tin, không có gì phải vội vã...
Em, trước mặt anh, vô tư như không hề nôn nóng...
Ừ thì em, em vẫn chưa muốn kết hôn lúc này, chưa muốn ràng buộc mọi thứ. Vì em còn nhiều chuyện phải làm, nhiều điều phải lo. Đám bạn bảo: Cưới rồi hai người cùng lo, sẽ đỡ mệt hơn.
Tuy nhiên, em chưa muốn điều đó, em vẫn làm được một mình, sang năm là em hoàn thành tất cả: khóa học, em trai của em ra trường, lúc đó mình cưới anh nhé!
Ai cũng hối thúc, nói rằng chúng mình đẹp đôi, ổn định, còn chần chờ chi nữa... Trong thâm tâm em cũng chưa muốn điều đó xảy ra, nhưng em vẫn muốn nghe một lời đề nghị thẳng thắng từ phía anh, em chờ đợi...
Từng ngày trôi qua, em và anh vẫn yêu thương nhau, vẫn vui vẻ, nhưng chuyện đó thì mình luôn né tránh. Em biết anh biết ý định của em, có lẽ vì thế mà anh cho rằng chưa phải lúc!
Đám bạn anh luôn bảo em: Sao bạn gái của anh không nghĩ như em nhỉ?
Em trả lời: Mỗi người có một đường đi của riêng mình mà anh!
Nhưng anh ơi, trong thâm tâm em vẫn mong chờ một lời đề nghị, cho dù để thực hiện nó mình phải chờ một năm nữa.
Đã có lúc em nghĩ mình có nên hỏi: Bao giờ anh định cưới em? Nhưng lòng tự trọng con gái không cho phép em hỏi như vậy, mỗi lần như vậy em lại thấy mình "rớt giá"!
Em biết, anh cũng như em, muốn ổn định tất cả để hai đứa khỏi phải lo lắng khi cưới nhau xong.
Bây giờ, em vẫn mong mình sẽ là người hạnh phúc nhất trong những đám cưới của tụi bạn, anh nhé!