Lưu Cẩm Vân
Lòng sông lúc ấy nước vơi chỉ còn một nửa, tôi có thể lội sang giữa dòng nhìn nàng gánh nước tưới rau và chỉ cần một tiếng gọi với là tôi được nhìn thấy nụ cười của nàng làm lộ rõ lúm đồng tiền một bên má trái.
Lần nào cũng vậy, lúm đồng tiền ấy xao xuyến cả lòng tôi. Mỗi ngày đi học, tôi đi qua con đập nhỏ, nàng đợi tôi để cùng đi ngược lại đến trường học. Mùa nước lớn, nước tràn qua đập tôi lại mong muốn khi được đưa tay cho nàng vịn, tay còn lại tôi giữ đôi guốc nhỏ nhắn xinh xinh của nàng.
Lòng con trai mới lớn rộn ràng, tôi tự hứa với lòng là tôi sẽ đưa tay cho nàng vịn suốt đời, không phải chỉ đi qua con đập nhỏ ấy mà đi qua cả một đời người.
Hết mùa hè năm ấy tôi ra tỉnh học, nàng một mình đi qua con đập, không sợ hãi khi nhìn nước sông trôi vì mắt nàng đã đầy ứ nước mắt. Tôi dặn nàng phải cẩn thận mỗi khi đi học, nàng hứa với tôi là sẽ rủ bạn đi cùng mỗi khi nước lớn.
Tôi nói đủ thứ về một tương lai vời vợi khi chúng tôi đã đủ lớn để đến cùng nhau. Tôi xa quê, lòng đầy ắp hình ảnh của người con gái có lúm đồng tiền một bên má và lời nói bất ngờ của cô bé 15 tuổi “Em sẽ tập đi qua đập một mình, vì em chỉ thích tựa vào anh mà thôi”.
Tôi về thăm nhà mỗi năm chỉ đôi lần, mỗi lần được ít ngày, đủ để nhìn nàng đang lớn lên, mái tóc dài quá lưng và nụ cười đằm thắm hơn. Dòng sông vẫn chảy ngang hai nhà lúc đầy lúc vơi.
Một hai năm trôi qua và tôi bắt đầu dám nói tới chuyện tình yêu nhưng cô bé hàng xóm chỉ cười e ấp nhắc tôi “Chúng mình còn trẻ mà anh!”. Mẹ tôi lại nghĩ khác. Năm tôi vừa tốt nghiệp đại học, về nhà nghỉ đợi việc làm, cảm giác của người vừa trả xong nợ sách đèn thật tuyệt vời.
Nhưng tôi không kịp hưởng thụ hết cảm giác của người vừa hoàn thành xong công trình lớn nhất đời mình. Một đêm mẹ gọi tôi lại bảo rằng: “Mẹ đã lo hỏi vợ cho con rồi. Một đứa con gái ở thành phố, làm ăn giỏi giang, con có thể nhờ vả được”.
Tôi không thể cãi lại lời mẹ như bao người anh em khác trong nhà. Sai lầm lớn nhất của đời tôi là không đủ can đảm nói với mẹ về mối tình của mình, cả khi tôi hèn nhát lánh mặt nàng cho đến ngày tôi cưới vợ.
Khi chiếc xe hoa đi ngang con đập, tôi không thể ngăn mình ngoái nhìn lại, nàng đứng bên bụi tre, nón cầm trên tay, đôi mắt sững sờ nhìn theo. Nắng hôm đó vàng rực rỡ, vì cả những thân tre già nghiêng ngả, vì cả những chiếc lá tre nhỏ xíu chao đảo theo cơn gió.
Ngày mùa thu mà nước tràn qua con đập, nhẹ nhàng là thế mà tôi nghe như tất cả đang giận dữ tràn qua lòng tôi, dằn vặt trái tim vô tình, hèn nhát của tôi.
Tôi trốn biệt không dám về quê nhiều năm, tôi sợ phải gặp lại nàng, tôi sợ phải có lúc biện bạch với nàng về sự lỗi hẹn của mình. Tôi sống chỉn chu như bao người đàn ông có vợ khác, vợ tôi đúng là người phụ nữ giỏi giang, siêng năng như mẹ tôi lựa chọn.
Chúng tôi ở cùng gia đình vợ trong một căn nhà không rộng lớn lắm, những năm đầu tôi đi dạy học, vợ tôi trông coi một cửa hàng cung cấp bia, thỉnh thoảng giúp đỡ vợ đôi việc lặt vặt.
Một lần cô ta bảo: “Lương anh ba cọc, ba đồng, chẳng đáng, nghỉ việc về phụ em buôn bán còn hơn…”. Cuộc đời tôi từ đấy được lấp đầy bằng từng ngày đơn điệu, vô vị. Tôi không hiểu tôi đã trải qua nhiều năm tháng như thế bằng cách nào.
2. Tôi gặp lại nàng bất ngờ, không phải bên bờ con đập ở quê cũ mà giữa con phố rộng dập dìu những dòng người vội vã. Nàng ngoan ngoãn theo tôi vào quán cà phê, dịu dàng ngồi xuống chiếc ghế tôi kéo ra.
Vẫn đôi mắt trong veo ngày nào, vẫn còn đó nụ cười với lúm đồng tiền một bên má. Không trách móc cũng không nhắc đến chuyện ngày xưa, nàng hỏi tôi ân cần như một người bạn lâu ngày gặp lại.
- Vợ con anh ra sao rồi?
- Cảm ơn em. Tất cả đều bình thường.
- Hai người yêu nhau nhiều chứ?
Tự nhiên tôi giận nàng, sao lại có thể hỏi tôi một câu như thế. Nhưng tôi làm gì có tư cách để giận nàng, tôi đẩy ly nước cam về phía nàng rồi xoay xoay cái phin cà phê trên ly của mình để tránh câu trả lời.
- Lâu ngày không gặp, em không có gì khác để hỏi anh sao?
- Đáng lẽ chính em là người hỏi anh câu đó.
- Thật tình là anh không dám.
- Vậy thôi.
Nàng đẩy ghế đứng dậy, tôi vội vàng chụp lấy bàn tay nàng. Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại ngày xưa tôi vẫn cầm lấy để đưa nàng đi qua con đập mỗi mùa nước tràn về.
Tôi nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, nghe như một giọng nói thỉnh thoảng phải ngừng lại vì xúc động nàng càng nói tôi càng thấy mình đáng bị đem ra băm vằm.
Trong lúc tôi an phận với vợ con thì nàng vẫn một mình. Nàng đi học rồi đi làm đúng theo những gì mà ngày xưa chúng tôi đã cùng xếp đặt cho nhau.
Nàng ra thành phố sống thật mạnh mẽ, để chứng tỏ rằng không có tôi thì nàng vẫn sống tốt, không có tôi thì cuộc sống của nàng vẫn đầy ắp hào quang. Thế nhưng… nàng khẽ thở dài quay mặt đi.
- Dẫu giỏi giang tới đâu thì người phụ nữ cũng cần có hạnh phúc gia đình mới thật sự là người thành đạt. Em không bằng vợ anh vì không có được người đàn ông của mình.
Nàng nói rất thật lòng còn tôi cảm thấy chua chát lẫn xấu hổ khi nàng tự so sánh với vợ tôi. Vợ tôi, người đàn bà nhan sắc dưới mức trung bình, học hành khập khểnh nhưng lại giỏi đua đòi và thường tỏ ra tự mãn về chút tài sản mà cô ta ky cóp được nhờ keo kiệt với chồng con.
Đã bao lần tôi không dám sánh đôi với cô ta đến những chỗ hội họp, tiệc tùng. Chẳng đặng đừng nếu không từ chối được những tiệc cưới, giỗ chạp họ hàng thì bao giờ trong lòng tôi cũng chật ních cảm giác xấu hổ.
Bao lần về quê, tôi cứ sợ nàng bắt gặp tôi đi với vợ, người đàn bà cứ làm ra vẻ ta đây, khoe hết sự dốt nát của mình bằng tất cả vòng vàng và trên gương mặt trang điểm vụng về.
Khuôn mặt trắng bệch vì phấn môi tô son tèm lem và hai gò má đỏ au như mặt thằng hề. Tôi chưa bao giờ nói với ai nỗi đau khổ của mình, cứ sợ người ta mắng mình là thứ đàn ông rửng mỡ mê sắc mà bạc bẽo với vợ.
Nàng không làm sao biết được hơn mười năm nay tôi như sống trong địa ngục. Nhiều lần tôi muốn tự giải thoát nhưng thương mẹ già và tội nghiệp hai đứa con còn nhỏ nên tôi không đành. Tôi nói với nàng:
- Em không hiểu gì đâu.
- Em hiểu hết nhưng để làm gì hở anh. Chúng mình đâu còn cơ hội!
Nói vậy nhưng chúng tôi đã lao vào nhau cứ như không thể nào khác hơn. Trong căn phòng nhỏ của nàng ở tầng trên cùng một chung cư sang trọng nhất thành phố.
Ở đây chúng tôi đã có những lần tựa vai nhau nhìn buổi chiều trải chầm chậm trên ngọn núi nằm chặn ngang mặt biển. Những ngày trời mưa suốt hai đứa loanh quanh trong nhà, bỏ tất cả mọi thứ phía bên ngoài cửa kính. Nàng như người vợ hiền chăm sóc cho tôi từng bữa ăn.
Những bữa ăn cũng chỉ với cơm canh nhưng đầy màu sắc chứng tỏ người nấu đã cẩn thận tính toán sao cho ăn ngon miệng mà đầy đủ dinh dưỡng. Tôi lại không tránh khỏi so sánh với bữa cơm ở nhà mình, mỗi khi vợ tôi dọn cơm, tôi hầu như phải nín thở một lúc vì mùi nước mắm rẻ tiền bốc lên.
Tôi không thể nào không so sánh những món ăn dọn ra tươm tất ở nhà nàng với cái đĩa quắt queo vài con cá nhỏ xíu mà mình từng ăn từ năm này qua tháng khác.
Lương tâm bảo tôi dừng lại nhưng lòng tôi thì không thể. Đâu phải vì được ăn ngon hơn, được chăm sóc kỹ hơn mà tôi xử tệ với vợ mình. Đêm nằm cạnh nhau, vợ tôi vắt ngang cánh tay thô ráp qua người là tôi hất ra, tự hỏi là làm sao bấy lâu nay mình chung chạ được với người đàn bà như thế.
Tôi tự hỏi nhiều lần tại sao mà không trả lời được để rồi tôi không thể tha thứ cho thằng đàn ông hèn nhát trong tôi. Tôi cố gắng sống như những ngày chưa gặp lại nàng nhưng rồi lòng lại nhớ.
Tôi nhớ nàng như chưa bao giờ biết nhớ nhung. Không phải chỉ là hình ảnh cô bé hàng xóm nhỏ bé đứng bên hàng tre nhìn theo tôi. Bây giờ lại là mùi hương, là vòng tay, là những nụ hôn, là tất cả những điều kỳ diệu của tình yêu mà cho đến bây giờ tôi mới trải qua.
Tôi cố ghìm mình đừng tìm đến căn phòng ở trên cao kia. Nhưng thật là khó khăn để không nghĩ đến làn da nàng mềm mại, mái tóc nàng êm ái, mái tóc nàng êm ái để tôi ủ mặt mình vào đó mặc kệ cho thế gian này gièm pha, phỉ báng.
Lạ thay là nàng cũng thế, nàng lao vào tôi bất chấp mọi thứ, nàng cho tôi tất cả không nề hà so đo, chẳng thèm tính toán. Tỉnh ra, tôi hối hận nhưng chỉ cần nàng áp môi nàng vào môi tôi là tôi lại quên hết tất cả.
Tôi sống như bị ma ám, cứ làm một người đàn ông đần độn khi ở bên vợ còn với nàng tôi lại là kẻ đĩnh đạc đa tình. Tôi như tỉnh lại sau một giấc ngủ mộng mị, tình yêu nàng là cơn mưa tưới mát cho tâm hồn tôi bấy lâu nay khô cằn.
Rồi tôi lại thấy mình đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp và không hề muốn tỉnh lại. Nàng tỏ ra tỉnh táo hơn khi hỏi tôi sau một lần yêu nhau.
- Rồi chúng ta sẽ như thế nào hở anh?
Tôi trả lời không cần chuẩn bị trước:
- Anh sẽ li dị bà ấy, chúng ta sẽ làm đám cưới. Em cho anh ít thời gian nữa.
3. Trái tim đang đập dồn dập trong ngực tôi chợt thắt lại khi tôi nhìn thấy chiếc ổ khóa to đùng trước cửa nhà nàng. Người hàng xóm trao cho tôi lá thư và bảo: “Cô ta dọn đi rồi”.
Tôi lao xuống cầu thang, chạy ào tới chỗ để xe và phóng vút đi. Đường phố buổi trưa nắng gắt, nắng vàng đổ ập xuống mặt đường rọi hắt lên mặt tôi rát buốt.
Tìm nàng ở đâu bây giờ, tôi quay xe ra khỏi thành phố, trong ý nghĩ của tôi chỉ ở nơi đó tôi mới có thể gặp lại nàng. Nơi đó là quê tôi, chỗ có con đập nhỏ và dòng sông nước chảy trong veo bốn mùa. Tôi vừa chạy xe vừa lạy trời cho tìm lại được nàng.
Vợ tôi bảo: “Anh không tìm được nó đâu”. Tôi không lường trước được cơn ghen ghê gớm của cô ta, bao nhiêu lời thóa mạ thô tục, hạ cấp mà cô ta dùng để mắng chửi nàng đã xóa mất chút do dự cuối cùng trong lòng tôi.
Tôi tông cửa bỏ đi mặc cho cô ta la hét, mặc cho thằng con mà tôi thương yêu nhất khóc mếu máo gọi “ba ơi, ba ơi!”.
Trời bỗng kéo mây vần vũ và mưa rơi xuống, cả ông trời cũng không ủng hộ tôi lúc này. Nhưng tôi bất chấp, tôi phóng xe như điên mặc kệ những sợi mưa quất vào mặt đau điếng.
Con đường chưa bao giờ xa như thế và thật kỳ lạ, mưa cứ chập rơi, chập dừng, tôi cứ như ra khỏi một khoảng nắng rồi chui vào một vùng mưa. Và trong suốt thời gian ông trời đầy đọa thân xác tôi thì đầu óc tôi bị xoắn xít bởi những lời trong thư của nàng - “Đừng tìm em. Chúng mình yêu nhau nhưng vô duyên với nhau. Nếu có kiếp sau nữa, ta lại gặp nhau”.
Tôi không đến được nhà nàng. Trời cứ mưa như trút khi tôi về đến gần nhà, nước trên nguồn đổ xuống, xóa mất đi con đập chỉ còn cuồn cuộn những chỗ xoáy đục ngầu.
Tôi nhìn bụi tre ngà bây giờ trắng bệnh nghiêng ngả trong mưa. Có đúng là chúng tôi vô duyên với nhau không? Tôi quay xe lại lòng buồn rầu, nước mưa chảy qua môi tôi mằn mặn, hay là nước mắt của tôi...
Những cơn mê kéo dài dìm tôi nằm suốt cả tuần lễ với cảm giác đi qua từng cơn nắng rồi lại chui vào vùng mưa lạnh buốt. Rồi tôi cũng khỏi bệnh và sau những ngày tìm kiếm tôi tỉnh táo nhận ra giá mà tôi đừng phải đối diện với sự thật là tôi sẽ không bao giờ gặp lại nàng. Giấc mơ đẹp đã đi qua và sẽ không bao giờ lặp lại.
Tôi quay về với cuộc đời mà mình lựa chọn bấy lâu, can đảm vác cây thập tự một cách cam chịu. Dẫu vậy, từng ngày đi qua tôi vẫn thầm mong cho ở đâu đó nàng vẫn bình an, tìm được hạnh phúc và tha thứ cho tôi đã một lần nữa làm cho nàng đau đớn...
(Theo Tiền Phong Chủ Nhật)