Lệ Thủy
Nó biết chị yêu anh nhiều lắm và giờ đây chị đã có được anh, có mãi mãi... Còn nó, nó cũng rất yêu anh và anh cũng từng ôm chặt nó thì thầm: "Anh yêu em rất nhiều". Thế nhưng... sao nó và anh không thể là của nhau? Tất cả là bởi vì nó. Giờ đây nó ngồi nói những điều này và nước mắt lăn dài. Nó biết trách ai bây giờ? Nó trách ông trời sao không se duyên cho nó và anh bởi tình yêu của anh và nó không hề có bất kỳ một sự trở ngại nào. Đùng một cái, nó quyết định lấy chồng.
Nó là con út trong nhà, một cô bé vừa tròn 18 tuổi, lần đầu tiên rời xa quê để đến nơi đô thị "chiến đấu" với "sự nghiệp đại học". Ba dẫn nó đến tận phòng trong trường, rồi ba cũng phải về. Nó buồn và thấy sợ. Lần đầu tiên nó phải tập sống tự lập. Anh - một chàng thanh niên 22 tuổi, vừa tốt nghiệp ra trường, đi xuất khẩu lao động được ba ngày.
Nó và anh gặp nhau qua mạng. Phải chăng ông trời sắp đặt cho hai đứa trùng hợp đến như vậy? Cả hai đều lần đầu tiên xa nhà. Nó và anh nói chuyện hàng giờ, hàng ngày và hàng tuần. Dường như trong cuộc sống của nó lúc bấy giờ, niềm vui duy nhất chỉ là anh. Sau mỗi buổi học, nó mong được nói chuyện cùng anh và anh cũng vậy, sau mỗi ca làm anh mong gặp nó.
Thời gian trôi qua, một năm, hai năm rồi ba năm, tuy không gặp được nhau nhưng tình cảm giữa anh và nó thân thiết biết dường nào, nó cảm thấy lúc nào anh cũng bên cạnh nó. Nó hạnh phúc. Nó đợi ngày anh về. Rồi ông trời hình như bắt nó phải "trả duyên nợ" với một người. Đó là một người hiền lành, chân thành và yêu nó. Nó không hiểu vì sao bản thân mình không thể làm cho người đó buồn, dù chỉ là một chút. Người đó nói yêu, nó gật đầu. Người đó nói cưới, nó cũng gật đầu. Miễn làm sao cho người đó vui và hạnh phúc là nó cũng cảm thấy vui. Vậy là nó và anh "không thể" nữa rồi.
Nó nói với anh, nó phải yêu một người yêu nó, anh gật đầu. Nó nói với anh, nó làm đám hỏi, anh gật đầu. Nó nói với anh, ngày mai nó cưới, anh cũng gật đầu. Rồi nó cưới được hai năm, cuộc sống của nó cứ thế bình yên trôi qua. Nó có con, niềm hạnh phúc vô biên của nó. Nhưng nó hiểu rằng trong lòng mình luôn canh cánh một nỗi niềm. Nó từng rất mong anh lấy vợ, hạnh phúc với một người khác.
Rồi anh nói với anh lấy vợ vì gia đình và vì nó. Anh nói ghét nó rất nhiều. Những tưởng nó sẽ vui cho anh vì biết chị ấy yêu anh rất nhiều. Nhưng nó lại thấy... hối tiếc quá! Làm sao nó có thể trách anh hay trách chị ấy? Nhưng nó cũng không có lỗi mà, nó đâu muốn tự làm tim mình đau. Hay trách người đó? Người đó cũng có lỗi gì đâu. Nó khóc để cảm thấy nhẹ lòng hơn. Đến bao giờ trái tim nó có thể bình yên?