Tôi mang trong mình một nỗi buồn man mát, muốn khóc thật nhiều để quên đi nỗi buồn đó nhưng không thể khóc dù chỉ là một giọt nước mắt. Bây giờ tôi hiểu cảm giác khi quá buồn, người ta sẽ không thể khóc được nữa.
Tôi và người đó hiểu nhau đến từng điểm nhỏ nhất trong cuộc sống, tôi nghe người ta nói là để yêu một người cần phải hiểu người đó, nhưng có lẽ hiểu nhau chưa phải là yếu tố duy nhất để chúng tôi có thể yêu nhau.
Tôi cố giữ cho mình một khoảng cách nhất định với người đó để nỗi đau trong lòng tôi vơi dần nhưng dường như giải pháp này không hiệu quả. Tôi càng tạo ra cho mình khoảng cách thì tôi càng nhớ người đó, tôi càng phải chôn chặt hơn tình cảm của tôi với người đó trong lòng. Tôi thấy vui vì tình cảm của tôi cho người đó chân thành, sâu sắc và trong sáng.
Tôi yêu người đó mà không hề nghĩ đến bất cứ việc gì có thể xảy ra, không quan tâm mọi người nói gì về tôi. Nhưng đôi lúc tôi lại buồn vì tình cảm mà tôi dành cho người đó, người đó không cần, không quan tâm và đôi lần lại xúc phạm đến tình cảm đó của tôi nữa. Những điều tôi đã làm cho người đó, những điều chúng tôi đã nói với nhau, những "điểm tựa" mà người đó dành cho tôi giờ này nó như một kỉ niệm riêng của tôi.
Mỗi lần nghĩ đến những việc đó, con người tôi như vững vàng hơn và tôi biết rằng tôi đã hành động đúng trong quá khứ - đó là yêu người đó. Nhưng rồi tôi lại tự thắc mắc về hiện tại, liệu rằng tôi tiếp tục yêu người đó có công bằng cho tôi và người đó nữa không? Nhưng con tim thì không bao giờ hành động theo lý trí cả.
Tình cảm có lý lẽ riêng của nó và tôi phải tuân theo, không nên đặt câu hỏi "tại sao?" Người tôi yêu ơi, có bao giờ "you" nghĩ đến kỷ niệm của chúng ta, có bao giờ "you" từng nhớ đến tôi như một người yêu và "phục tùng" "you". Còn tôi, lặng lẽ trong cuộc sống thường nhật hàng ngày, cố gắng tìm kiếm một "khoảng lặng" trong tâm hồn để không cảm thấy bất an.
Chỉ mong sao tình cảm của tôi dành cho người đó sẽ có ngày người đó biết, tôi chưa cần người đó đón nhận nhưng ít ra người đó phải biết và đừng làm tổn thương tôi nhé! vì không phải lúc nào tôi cũng có thể tự "hàn gắn" được trái tim của mình đâu.
Anh Thư