Chỉ hơn một tuần thôi mà mình đã xa cách đến như vậy, thậm chí có gặp mặt ngoài hải quan anh cũng ngồi nói chuyện với em và trong mắt mọi người họ nghĩ mình vẫn thân nhau lắm nhưng không phải. Em vẫn thấy khoảng cách vô hình nào đó rất lớn giữa 2 ta mà anh đã tạo ra. Không một cuộc điện thoại hay một tin nhắn được nhận từ anh nữa, em cảm thấy cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời này, em có nhắn tin cho anh nhưng chỉ nhận lại những dòng chữ vô hồn không chút tình cảm, thậm chí khô khan đầy xa lạ.
Em tự nhủ và bênh vực cho anh rằng anh cố tình làm như vậy chứ thực tâm anh không muốn, vì anh biết có cố gắng duy trì tình cảm này đến đâu thì kết quả cuối cùng em vẫn không đến với nhau được. Nên anh quyết định chia tay để em không còn khó xử và anh cũng không phải tiếp tục chịu đựng thêm nữa. Nhưng em vẫn khóc, vẫn buồn và không sao quên được anh. Em càng không quên được anh đã làm em tổn thương, em không nghĩ anh lại có thể hỏi em những câu như vậy, anh nghĩ em là đứa con gái hư đốn, không biết mắc cỡ hay xấu hổ là gì, em cũng không còn gì để xứng với anh. Nhưng em vẫn còn lòng tự trọng của mình, không muốn bị ai chà đạp.
Trước nhiều người khác em là một người hết sức kiên cường, đầy tự tin và không dễ gì khuất phục. Nhưng đối với anh thì khác, em như một con người hoàn toàn khác, em như luỵ mình cầu sự ban phát tình cảm anh đem tới. Em đang đặt niềm tin vào anh nhiều lắm và trước kia anh cũng vậy thì phải, giờ thì không nữa rồi, anh đã mất niềm tin nơi em trước, bởi anh không tin em có thể thay đổi, có thể đến với anh bất chấp mọi chuyện đã và đang diễn ra. Nhưng anh có biết chăng anh đã dập tắt niềm tin đó chỉ bằng những lời nói hết sức phũ phàng, "hình như 2 người đến với nhau nhiều lần lắm phải không", "đã quan hệ nhiều lần không" "em quên anh đi ha".
Chỉ mới như vậy mà anh đã hành hạ em bằng quá khứ thì thử hỏi sau này nếu có về làm vợ anh thì anh có để yên cho em không. Anh bứt rứt, cay đắng, nhục nhã với quá khứ của em nhiều khi còn kinh tởm nó nữa. Nếu vậy thì khi biết sự thật em không còn trong trắng nữa thì anh hãy từ bỏ em lúc đó đi, để đến bây giờ tình cảm đã quá sâu đậm trong em thì anh lại rời bỏ em mà đi. Em chỉ tin rằng anh là một người tốt, anh không hề lợi dụng em mà anh yêu em cũng thật lòng. Chỉ có điều anh hay suy nghĩ, nghiêm khắc và quá ích kỷ nên anh muốn vợ anh sau này phải thật xứng đáng với anh chứ không như em. Mình cũng khác xa nhau quá, về suy nghĩ, lối sống và cả tôn giáo nữa, chỉ là anh đã lỡ quen em mà thôi. Em không trách những gì anh đã đối xử với em, em chỉ biết bây giờ trở đi mình sẽ cố gắng gượng đứng dậy trước cú vấp ngã này.
Không để một ai tiếp tục khinh thường mình nữa. Nhưng ngày mai đây khi trên đường đời không còn anh bên cạnh nữa em vẫn tự nhủ thầm sẽ còn rất nhiều người quan tâm và lo lắng cho mình lắm, gia đình, bạn bè và cả những người đang theo đuổi mình nữa. Em còn trẻ và tương lai còn dài nên em biết trên đường đời cũng còn nhiều người tốt không kém gì anh đâu. Em mong anh sẽ tìm lại nhiều niềm vui trong cuộc sống và sẽ có một nửa thật xứng đáng với anh. Chúc anh luôn hạnh phúc. Em sẽ mãi xem đây là kỷ niệm đẹp trong suốt cuộc đời dù không có anh.
Lục Bình