Em và anh đã quen nhau thật tình cờ. Như anh vẫn nói, đó là số phận. Số phận đã đưa em đến bên anh, một cách kì diệu nhất. Chúng ta đã có những khoảng thời gian thật hạnh phúc, thật đẹp đẽ và ngọt ngào. Em và anh đã mơ về một ngôi nhà bình yên và cả những đứa trẻ. Anh đã nói anh hạnh phúc và vui mừng biết bao khi nghĩ về điều ấy. Và anh còn nói, còn nói về thật nhiều điều nhưng đến một ngày, anh bỗng nói với em rằng: "Có những điều dù không muốn nhưng ta vẫn phải chấp nhận. Tương lai của anh mơ hồ và mịt mù quá. Anh chỉ có thể là kẻ yêu em thế này thôi. Mình chia tay đi em!". Em ngơ ngác, hoảng sợ, không tin vào tai mình. Em òa khóc như một đứa trẻ. Em đã hỏi anh không biết bao nhiêu lần câu hỏi tại sao. Nhưng rồi anh chỉ nói rằng: "Em hãy chấp nhận đi. Xin em đừng hỏi anh tại sao nữa!".
Em chẳng còn sức lực để đứng dậy níu kéo anh. Em ngồi đó, khóc không thành tiếng. Anh đến cạnh, ôm em vào lòng. Em lại òa khóc, van xin anh ở lại với em. Chính anh cũng đã lặng lẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình nhưng rồi cuối cùng anh vẫn dứt khoát ra đi, đi mãi mãi. Em đã cố tìm hiểu lí do, nhưng rồi càng tìm hiểu em lại càng thêm đau lòng và em chấp nhận.
Cuộc sống của em từ ấy không còn anh bên cạnh. Em và anh đã mãi đi trên hai con đường. Đau đớn mãi, khuỵu ngã mãi rồi em cũng phải tự đứng dậy. Em đã suy nghĩ rất nhiều, và cũng đã hiểu ra rất nhiều điều. Em quyết định sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Với em, giờ đây anh đã là kỉ niệm, dĩ vãng ngọt ngào và có cả đớn đau. Nhưng em không trách anh gì hết, chỉ cần anh bình yên và hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, vậy là được rồi!
Em không phủ nhận, những lúc cô đơn em lại nghĩ về anh. Nhưng bây giờ, mỗi khi nghĩ về anh, em thấy lòng mình vô cùng bình thản.
Giống như sao băng trên bầu trời, vụt đến và vụt đi. Chỉ thế thôi!
Phương Uyên