Mấy ngày nay, trong lòng em như có bão, tim em như ai bóp nghẹt. Tin nhắn tình tứ yêu thương mà anh nhắn cho người con gái không phải là em cứ ám ảnh lấy em, không rời được ra.
Em gần như bế tắc vì không có người sẻ chia, em không muốn vạch áo cho người xem lưng cho nên nó làm em ngột ngạt. Em không thở nổi. Càng đau hơn là bây giờ em cảm nhận được ánh nhìn hằn học anh dành cho em, giống như em là người có lỗi vậy.
Bao nhiêu yêu thương dành cho anh vây riết lấy em, em đang vui vẻ với con nhưng nhìn ánh mắt ấy, con người ấy thì em không sao kìm chế được mình.
Em biết và hiểu rằng từ trước đến giờ mặc dù có lẽ anh cũng yêu em (em dùng từ có lẽ bởi vì sau những sự việc xảy ra em không dám chắc chắn về nó nữa) nhưng anh luôn không tôn trọng em và coi thường em. Em biết chuyện này từ lúc mình chưa cưới nhau nhưng vì quá yêu anh mà em đã mù quáng chấp nhận.
Bây giờ cuộc đời lở dở cả rồi, em chấp nhận làm một chiếc bóng bên cạnh đứa con thơ & đứa con em đang mang trong bụng. Kể từ bây giờ tự do xin trả lại cho anh. Anh cứ tha hồ lãng đãng với những người con gái mà anh thích. Em có cuộc sống của riêng em. Sai lầm của em, em sẽ tự mình gánh chịu, em sẽ không trách anh nữa đâu. Em sẽ tin lời anh nói "chỉ là xã giao", bởi vì bây giờ trong lòng em như đã chết đi rồi. Em không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi, vì sự thật cũng mãi mãi là sự thật.
Sẽ có rất nhiều người con gái sẵn sàng đến bên anh, anh sẽ có nhiều sự lựa chọn. Lúc đó hãy nói với em, em sẽ chấp nhận ra đi để giải thóat cho anh như lời anh nói là " anh đã chán lắm rồi". Em không muốn níu kéo để mỗi lần giận nhau là mỗi lần em bị anh xúc phạm thật nặng nề. Ngày trước em đã bất chấp tất cả để được bên cạnh anh, nhưng cứ phải như thế này thì thà rằng em đau một lần rồi thôi.
Ngoc