Anh đã từng nói với em là "Trong mắt người khác có thể em không hoàn hảo nhưng đối với anh em là cả thế giới và anh thấy bình yên và hạnh phúc trong thế giới đó. Chỉ vì một lẽ đơn giản là anh luôn yêu và tôn trọng người anh yêu mến. Giữa cái xã hội đa đoan này thì mọi thứ dể dàng bị bóp méo và đổ vỡ. Nhưng nếu mình có sự tự tin và thẳng thắng thì chẳng có gì có thể làm mình lo lắng cả. Hãy vững vàng và luôn yêu anh là anh hạnh phúc nhất rồi nhóc ạ".
Những lời nói ấy làm em đau đớn vô cùng. Chính miệng anh nói ra, bây giờ anh lại là người làm em mất lòng tin, lại là người làm cho em thấy anh thật chẳng xứng đáng với tình yêu em dành cho anh nữa.
Em hy sinh nhiều làm gì, nhận được gì? Những lời nói bây giờ là gió bay thôi sao? Anh là con thuyền, em là bến cảng, một bến cảng an toàn. Nhưng con thuyền thì sẽ có nhiều bến cảng anh đã nói vậy? Em không là duy nhất trong anh, ngoài sự nghiệp anh còn đang bị những những bến đổ khác. Em muốn lắm chứ, muốn được tha thứ cho anh, muốn được là bến cảng an toàn và duy nhất trong anh. Nhưng sự giới hạn trong em đang bị phá vỡ, em chịu đựng không nổi nữa rồi.
Viết lên đây những dòng tâm sự này mà tim em như muốn vỡ tan, thật nhiều những kỹ niệm cùng nhau kéo về, làm mắt em cay cay. Mới ngày hôm qua thôi, ngày hôm anh còn thiết tha nay lại lạnh lùng xa lạ với em đến tàn nhẫn.
Nuốt nước mắt vào tim em muốn nói với anh rằng, nếu như anh không thể cưỡng lại những cám dỗ, không thể vững tin vào tình yêu của bọn mình nữa thì em không cần người đàn ông như thế cho cuộc đời mình.
Nếu như 10 ngày trôi qua không gặp nhau mà anh không còn cảm giác nhớ nhung về nhau thì em đang hiểu, anh đã không còn yêu em nữa, không còn thuộc về em như anh đã nói. Cũng đồng nghĩa với việc là mình sẽ chia tay.
Dù đau đớn, nhưng em cũng chấp nhận, em không muốn đi bên nhau mà mình không cùng một hướng. Sau những nỗi đau vật vã vì quá thất vọng, em nghĩ rằng mình sẽ trưởng thành hơn.
Ximeo