Tôi từng yêu một người, dành mọi tình cảm, mọi sự quan tâm đến cho người đó. Tình yêu của tôi với người đó nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua và tôi cứ tưởng rằng với làn gió nhẹ đó, nó sẽ cuốn tôi và người đó đi một quãng đường và rồi dừng lại bên nhau với niềm hạnh phúc tràn đầy.
Còn nếu trong trường hợp người đó không có tình cảm với tôi, làn gió tình yêu mà tôi dành cho người đó sẽ chỉ là một một chút tình cảm giữa những con người với nhau và tôi sẽ mang trong mình một niềm hạnh phúc vì tôi biết cảm giác yêu người khác là sao.
Nhưng một ngày tôi vô cùng hẫng hụt và buồn khi nhận ra rằng người mà tôi yêu thương nhất, tin tưởng nhất cũng là người đã bỏ lại một mình tôi trong lúc tôi buồn và trống vắng nhất, trong lúc tôi cần người đó nhất!
Người ta nói nếu "hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng lớn" và bây giờ tôi hiểu ra rằng, quả thực là vậy. Những lúc tôi buồn và cảm thấy cô đơn nhất, tôi đã mong người đó quan tâm đến tôi một chút thôi, nhưng mọi sự chờ đợi của tôi đều chỉ là một sự vô vọng.
Điều mà tôi nhận được duy nhất từ sự mong đợi đó là một sự lạnh lùng từ người đó mà thôi. Thế rồi khi tôi chưa kịp bình tâm lại với cảm giác cô đơn, thì tôi biết được rằng người đó vẫn đón nhận tình cảm của tôi nhưng lại dành tình cảm của mình cho một người con gái khác.
Còn gì buồn và cay đắng hơn cho tôi. Tôi lạc lõng, cô đơn trong cuộc sống, trong bộn bề công việc và khó khăn của cuộc sống. Tôi tự vấn tình cảm tôi dành cho người đó có chút gì không thật lòng chăng mà người đó lại hành động như vậy. Với cá tính của con người đó, một con người trong suy nghĩ của tôi là chân thành, đáng để tôi trân trọng lại có một hành động như vậy chăng. Tôi trở nên không tin tưởng vào mình nữa và mang một vết thương khó lành.
Thế rồi một thời gian sau, tôi tự vùi đầu vào công việc, học tập và những mối quan tâm khác trong cuộc sống để quên đi thứ tình cảm nhẹ nhàng nhưng như một vết dao sắc cứa vào tâm can tôi. Đồng thời, để quên đi tình cảm mà tôi dành cho người đó, tôi cũng tự đào hố để ngăn cách hai chúng tôi. Thế rồi, vết thương lòng đó chưa lành thì tôi lại phải đối diện với một sự thật buồn hơn nữa, đó là người đó cư xử như thể giữa tôi và người đó không có một kỉ niệm nào đáng nhớ cả. Nó như đã được xoá sạch khỏi đầu óc của người đó. Người đó vẫn có cuộc sống riêng với bao bộn bề công việc và chằng biết đến thái độ của tôi như thế nào?
Thế rồi nỗi buồn của riêng tôi cũng qua đi, tình cảm đó nếu tôi không dành cho người đó thì tôi cũng đâu biết được tôi đã yêu người đó như thế nào? đôi khi tôi cảm thấy tôi yêu người đó hơn bản thân mình, tôi có thể ngồi hàng ngày để giải quyết công việc thay người đó và nghĩ rằng người đó có cuộc sống bình yên.
Tôi thậm chí quên đi cả những nhu cầu tối thiểu của bản thân chỉ để làm sao vun đắp cho “tình cảm” của tôi mà thôi. Kỉ niệm đẹp, tình cảm của tôi với người đó sẽ mãi cùng tôi trong những lúc khó khăn nhất của cuộc sống, tôi tự nhủ, đâu phải ai cũng có cảm giác như tôi, cảm giác yêu người khác vô điều kiện và thậm chí không cần biết đến đối phương có yêu mình không?
Tình yêu là vậy mà! tình yêu là mù quáng. Tôi vẫn tin vậy và tôi biết tôi vẫn là con người may mắn vì tôi biết cảm giác yêu người khác là sao! “You” ơi, nếu như “you” không yêu tôi thì cũng đừng xúc phạm và làm tổn thương tôi nhé, không phải tôi muốn đào hố sâu để ngăn cách cho từng ta đâu, chỉ vì trái tim trọn vẹn yêu thương của tôi nếu không được bảo vệ và chôn chặt mọi tình cảm thì nó sẽ “vỡ oà” ra mất.
Trái tim đó chứa đầy yêu thương chân thành và tình cảm trong sáng với “you” không có lỗi, vì vậy xin đừng làm nó tổn thương.
Anh Thư