jops shinne
Anh biết không, em không dám tự nhận mình là người thực tế nhưng em cũng không phải tuýp người tin vào những câu chuyện cổ tích. Em được dạy rằng, chuyện cổ tích viết ra chỉ vì con người cần có một niềm tin để tiếp tục sống. Đối với em thứ niềm tin ấy chỉ là tưởng tượng. Tự lừa dối bản thân mình để rồi khi tỉnh dậy, nhận ra, càng làm người ta đau đớn. Vậy mà khi anh đến bên em, em đã tưởng, có lẽ đôi khi chuyện cổ tích là có thật. Anh làm em tin như thế, để rồi một ngày anh lặng lẽ bỏ đi, em chợt bừng tỉnh và nhận ra: "Nuối tiếc một giấc mơ đẹp đau đớn hơn em tưởng nhiều lắm".
Em luôn tin rằng, mỗi người sinh ra trên đời đều có một người dành riêng cho mình và những người may mắn sẽ tìm thấy nhau... Một lần nữa, anh lại mang đến cho em ảo tưởng, em là người may mắn. Nếu ai hỏi, vì sao em thích anh, em cũng chẳng biết trả lời thế nào. Em biết có rất nhiều người con gái khác thích anh vì rất nhiều lý do, và ông trời hình như cũng hơi hào phóng với anh thì phải.
Em là con gái, nên có thể những lý do mà bao người thích anh là một phần làm em rung động. Thật sự, em đã rung động vì anh đến mức tuởng như có những phút giây em không thở được, tim em quặn lại vì hạnh phúc. Nhưng lý do thực sự khiến em xúc động như thế, không phải bởi bản tình ca lãng mạn anh đã chơi rất chuyên nghiệp, cũng không phải bởi bó hoa thơm dịu dàng hay nụ hôn rất đàn ông lên trán em. Em biết không phải vì những lý do đó.
Chỉ là vì em không còn tỉnh táo ngay từ khi anh đứng trước cửa nhà em, đúng cái phút giây em vừa ước nguyện cho ngày sinh nhật thiêng liêng của mình và nghĩ đến anh. Khi thấy anh ở đó, em đã chẳng nghĩ thêm được gì, anh đến với em, bất ngờ như một cơn gió. Mà từ lâu, em đã mơ về một cơn gió lạ...
Anh đã vô tình tìm được khoảnh khắc của riêng em và nắm lấy, làm em vô tình mà ngộ nhận. Em biết gió đến nhanh và đi cũng nhanh nhưng em vẫn thích, vì đơn giản, em sợ cuộc sống mà trong đấy cảm xúc lúc nào cũng nhàn nhạt. Em thích những phong vị đậm đà mới lạ, mà anh lại dư thừa để cho em, vì anh cũng là người sống theo cảm hứng mà.
Anh ra đi, bất ngờ như lúc đến nhưng em không trách anh đâu. Anh đã dạy em rất nhiều thứ. Anh đã cho em thấy rằng có những phút giây ngắn ngủi, hai tâm hồn hòa cùng một nhịp nhưng chưa chắc đó đã là sự bền lâu. Hơn hết, anh đã mang lại cho em rất nhiều cảm xúc để em hiểu thế nào là sự kì diệu của tình yêu, những xúc cảm mà trước anh chưa ai làm được.
Em sắp phải tỉnh dậy, sẽ nhói đau một tí đấy nhưng anh yên tâm, em sẽ sống tốt và vẫn tin, ở một góc nào đó của thế giới, có một người đang đợi em.
Anh là giấc mơ đẹp của ngày hôm qua, em sẽ đi tiếp mà không ngoái đầu lại đâu anh. Anh hãy hạnh phúc nhé. Hai cơn gió thì không đi chung một đường đâu, anh nhỉ?
Vài nét về blogger:
Freaky ^^ - jops shinne.