Hồ Tịnh Thủy
(Truyện ngắn của tôi)
Con Vàng buồn thúi ruột, buổi ngày cố gắng tươi tỉnh nhưng đêm về, ôm gối khóc rấm rứt cho đến lúc ngủ mê đi. Sáng ra, vô viện, nhìn tấm thân ba lọt thỏm trong mớ chăn ga trắng toát, nó không chịu nổi, chực khóc nhưng cố nín.
Thi thoảng, nó giặt khăn lau mặt rồi chải đầu cho ba. Ông Tân nằm im lìm nhưng chẳng hiểu sao mắt lại ươn ướt, khuôn mặt méo mó đi. Chấm nước mắt cho ông chừng nào, nước mắt nó chảy ra chừng đó. Đó là lần tiếp theo con Vàng thấy ba nó khóc kể từ hôm nó và ông Tân tiễn người anh kế đi xa làm việc 5 năm trước.
Con Vàng không dám gọi ba dậy, ngồi im re ở cuối giường, cố tập trung đọc nốt những đoạn còn dang dở của truyện ngắn "Cải ơi" mà thấy... quặn lòng. Quặn cho người cha già đáng thương trong truyện, mải miết, miệt mài, mòn mỏi đi tìm đứa con gái (con riêng của vợ) vì một lần bồng bột, để sổng mất đôi trâu, sợ sệt và trốn đi biền biệt mười mấy năm trời. Quặn cho cả chính ba khi bất chợt ông mơ màng quờ tay vào không trung và gọi cái tên năm xửa năm xưa của nó, "Bẹp mô, con gái rượu của ba mô rồi?"
"Ba con Cải" khỏe nhưng không gặp được con Cải, còn ba con Vàng bệnh tật, có con Vàng ngồi sát cạnh bên mà không biết, không thấy thì... có khác chi nhau? Ông Tân lặp lại câu hỏi, con Vàng hốt hoảng đặt tập sách xuống.
- Ba, con đây, ba gọi con chi?
- Đóng cửa sổ dưới bếp lại con, lạnh quá! - Ông nói mà mắt vẫn nhắm nghiền.
- Ba, mình đang ở viện mà, ba quên à? Ba mở mắt ra đi - con Vàng cuống cuồng.
Ông Tân tỉnh giấc, con Vàng chưa kịp mừng đã thấy ba nó vẫy vẫy chị chăm nuôi ở giường đối diện.
- Chị, chị, con gái rượu của tui đây, học giỏi lắm, thi mô đậu đó, bằng khen nhiều vô kể đó chị - và sau đó là những câu lẩm bẩm không rõ nghĩa, giọng trẹo đi.
Con Vàng đau lòng, cố lắng tai nghe nhưng không thể, nước mắt rơi lộp bộp xuống nền gạch lạnh lẽo. Chị ấy ái ngại chưa kịp quay đi ba nó lại lên tiếng.
- Chị, chị, tui... thương... hắn, không cho... hắn làm... chi hết, hắn... nấu... cháo bánh canh mà... bị... bị... khét đó chị.
Ông tiếp tục lẩm bẩm, bâng quơ những câu không đầu không cuối, chắp vá nhau. Con Vàng tưởng ba nó mơ sảng nhưng khi nhớ lại, nó ôm mặt gục xuống giường.
Chuyện xảy ra năm nó mười ba tuổi, nó đã quên, vậy mà ba nó... giữ mãi hình ảnh ngọt ngào ấy cho đến bây giờ - khi cơ thể ông đang bị những cơn đau cấu xé thì trái tim ông lại sống dậy với những năm tháng của ký ức. Con Vàng thấy sợ, ba... "lạ" quá vì từ lần đó, ông không bao giờ nhắc nhở nó chuyện nấu ăn, đã thôi gọi nó là Bẹp từ xa lắc xa lơ. Nó sợ, sợ ba sắp chết vì người sắp chết thường hay lạ như thế.
Nó gọi cho mẹ và các anh, bác sĩ cho ba chuyển viện, tranh thủ đưa ba về nhà nằm nghỉ, đợi xong thủ tục nhập viện khác. Con Nô đánh hơi ông chủ, chạy ào lại cắn chặt gấu quần ông Tân. Ông Tân liếc xuống và chỉ đủ sức vỗ nhẹ lên đầu con Nô một cái rồi nằm im lìm. Con Nô chạy lại phía cuối giường, liếm chân ông Tân rồi ngoan ngoãn nằm yên cho đến khi cả nhà lại đưa ông Tân đi, nó nổi điên sủa ăng ẳng, xé tan cả buổi ban trưa.
Chuyển viện được tuần, con Vàng lên sởi, đành nằm nhà cho đến đêm nó theo anh trai sang viện sau khi nghe điện thoại. Xe dừng đến cổng, nó chạy như bay vào trong. Vừa ló mặt vào hành lang, chân nó khuỵu xuống khi thấy nhiều người vây kín đặc trước phòng ba. Con Vàng dùng hết sức chạy thật nhanh, nó chưng hửng, mắt trợn ngược, miệng há hốc, mặt co rúm lại, đau đớn. Mẹ đang ngồi phía sau giữ chặt ba để bác sĩ đặt ống oxi trong khi chờ gọi cấp cứu chở về nhà.
- Ba, ba... ơi, con đây - con Vàng nắm tay ông Tân áp nhẹ lên má mình, tức tưởi.
Lúc này mắt ông Tân chỉ còn thấy tròng trắng, miệng nghiến chặt, ngậm ống oxi, cơ thể không còn động đậy.
- Ba... ơi, con đây mà, Bé đây, con... gái rượu của ba đây, ba mở mắt ra đi, ba.
- Ba, con gái bất hiếu, còn chưa đền đáp được chi, ba bỏ con răng đành, ba?
Đáp lời con Vàng là cái lắc đầu của bác sĩ, là giọt nước mắt đắng nghét của mẹ, là tiếng khóc của người xung quanh, là tiếng thở dài não nề của bóng đêm và thần chết bao trùm.
Đám tang ông Tân, con Vàng như chết đi sống lại, sợ ba giận vì không thể nhìn mặt ông lần cuối. Mẹ dỗ dành mãi nó mới bớt khóc và chịu uống chút sữa. Con Nô thì khá hơn, không khóc và mục ruỗng như con Vàng. Nó suốt ngày nằm trước quan tài, có khách đến viếng thì chạy ra, không có thì lại chạy vào, gục cái mõm dài ngoằn xuống nền nhà, đôi tai cúp lại, mắt liu riu.
Ít lâu sau khi chôn cất ông Tân, trời mưa to, đêm ấy, con Nô tự dưng biến mất, không một dấu vết. Cả nhà nhốn nháo đi tìm nhưng nó mãi mãi không về... giống như ba con Vàng. Con Vàng nhìn mẹ, chép miệng, "buồn chi, hắn về với ba, vui cho hắn chớ".
Thời gian trôi dần, con Vàng bớt ủ rũ và trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng thỉnh thoảng, nó vẫn ngủ mơ thấy ba về, khi thì bảo nó dắt đi thăm xóm giềng, khi thì nhắc nhở nó đôi điều, có khi ngồi nói chuyện với gia đình, rồi ngẩng đầu cười ha hả. Tỉnh dậy, nhớ ba, con Vàng khóc om sòm, mệt lả rồi lịm đi cho đến sáng...
Đêm qua, nó lại mơ. Lần này, con Vàng mơ thấy ba nó chết, xác nằm ngay ngắn trên giường, người đến nhìn mặt ba nó đông lắm! Con Vàng ngồi cạnh chân ba nó, gục đầu lên gối. Chợt nghe ai đó gọi văng vẳng bên tai, ngẩng đầu lên, thấy ba nó ngồi dậy, giơ tay với lấy tay nó. Con Vàng dựng thẳng người, cuống quýnh cầm tay ba nó nhưng chộp đến lần thứ tư, thứ năm... tay nó cũng chỉ nắm được khoảng không dù nghe rõ mồn một: "Con gái rượu của ba đây phải hôn?" - "Dạ, bé đây ba, con gái của ba đây".
Ba nó mỉm cười, "đúng là Bẹp của ba, tốt rồi, tốt rồi". Xong ba nó nằm xuống, đặt ngay ngắn vào cái xác khô quắt trên giường. Con Vàng giật mình nhìn quanh, khăn tang trắng toát, người người tấp nập, ba nó chết rồi, sao lại ngồi dậy nói chuyện với nó. Rồi nó rùng mình nhận ra, hồn ba nó vừa trở về. Nó sợ hãi hét toáng lên:
- Mẹ ơi, mẹ ơi, ba về, ba về nắm tay con, mẹ ơi!
- Bé, bé, tỉnh dậy đi con, bé.
- "Bé, mẹ đây, có chi mà khóc, nín đi" - mẹ vỗ mạnh lên trán con Vàng cho đến khi nó tỉnh ngủ.
Con Vàng mơ màng nhìn quanh, màn đêm bao phủ, mẹ nó ngồi cạnh bên, nước mắt đầm đìa, tay chân run rẩy. Nó ôm chặt mẹ, nấc lên từng cơn:
- Mẹ à, ba... ba không có giận con. Ba nắm tay con... thương... con lắm!
- Ừ, nín đi, đừng để ba buồn. Trăm ngày ba xong, gia đình lên mộ thăm ba.
Vài ngày sau, con Vàng cùng gia đình lên mộ thắp nhang cho ông Tân. Mớ dây leo quanh mộ mà nó và người anh trai kế tưởng là cây bầu hóa ra là cây dưa hấu, vừa sai quả. Hai quả dưa bé tẹo như hai quả bóng nhỏ nằm chỏng chơ trên nền đất cát. Mẹ nó lấy tấm báo đặt nhẹ nhàng phía dưới, vun vén đám lá ngụy trang tránh lũ trẻ chăn trâu phá phách.
Con Vàng ngồi lặng lẽ bên mộ, nhìn xa xăm về rặng núi phía tây, nơi ánh mặt trời đang tắt dần, thầm gọi, "Ba ơi!". Hoàng hôn chín đỏ, cháy rát cả một góc trời...
Hết...
Vài nét về tác giả truyện ngắn:
"Mặt hồ nổi sóng nhưng lòng thì rất lặng và sâu" - Hồ Tịnh Thủy
Truyện đã đăng: Con gái rượu (1), Mầm, Lục bình trôi về đâu hỡi anh, Phút giây ban đầu, Những nụ hôn không ngọt.