Đầu tháng 9, đạo diễn Đỗ Đức Thành cùng con gái trở lại Singapore khi căn bệnh ung thư máu của Hạnh An tái phát. Các tế bào ung thư trở lại, xâm lấn 25% tủy xương, khiến cô bé phải thực hiện phác đồ điều trị mới. Nhận tin dữ, Hạnh An đau khổ, em ví cảm giác đó tuyệt vọng chẳng khác gì lần đầu biết mình bị ung thư. Những ngày sau, cô bé rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ. An chia sẻ nguyên nhân không hoàn toàn do bệnh tật mà chủ yếu vì quá lo lắng cho gia đình.
"Căn bệnh của tôi đã đẩy mọi người vào hoàn cảnh khó khăn, không chỉ tôi mà cả em trai, em gái, mẹ và bố. Bố phải chịu áp lực quá lớn mà tôi không thể san sẻ", Hạnh An nói.
Chứng kiến bố bán từng món tài sản từ lớn tới nhỏ, hỏi vay tiền bạn bè, Hạnh An thấy day dứt. Em quyết định kêu gọi sự giúp đỡ trên một trang mạng có tên Give.asia bằng cách kể lại hành trình chữa bệnh của mình, trong đó không ngừng nhắc đến bố. Khi đang lái xe trên đường, đạo diễn Đỗ Đức Thành bất ngờ nhận được tin nhắn từ người bạn nói về chuyện An mong muốn được hỗ trợ. Cảm giác đầu tiên của anh là giận dữ, thấy xấu hổ vì cho rằng hoàn cảnh của mình chưa khó khăn đến vậy. Tuy nhiên sau khi đọc kỹ bức tâm thư của con, hiểu được nỗi lo lắng và tình yêu An dành cho gia đình, người cha bật khóc. Anh xúc động bởi thấy con gái đã khôn lớn, biết suy nghĩ cho bố mẹ ngay cả khi bản thân phải đối mặt với bệnh tật.

Đạo diễn Đỗ Đức Thành tiếp tục đưa con gái sang Singapore điều trị.
Trước đó, để có 4 tháng ngắn ngủi đoàn tụ cùng gia đình, con gái đạo diễn Đỗ Đức Thành đã "chiến đấu" suốt 7 tháng với căn bệnh hiểm nghèo tại bệnh viện Raffles (Singapore). Những ngày này, ông bố nghệ sĩ cùng lúc sắm nhiều vai như người mẹ, y tá, thợ điện, thợ thông cống, đầu bếp để chăm sóc và phục vụ Hạnh An. Anh gọi hơn nửa năm chữa bệnh cùng con tại quốc đảo xinh đẹp là "Singapore - Hành trình tìm lại sự sống". Ở đây, An từng trải qua các đợt hóa trị và ca ghép tủy đau đớn nhưng không một phút ngừng hy vọng bởi được bố truyền niềm tin và mỗi ngày mang đến cho em một niềm vui.
Tâm thư kêu gọi giúp đỡ của Hạnh An trên trang Give.asia "Cha tôi nói, ngày đầu tiên nhận kết quả tôi bị ung thư máu, ông cầm tờ giấy mà thấy như 'nó đang tát vào mặt'. Còn tôi, một cô gái vừa bước vào tuổi 18 với biết bao mơ ước và đam mê nghệ thuật, buộc phải sang một ngã rẽ mới của cuộc sống là 'chiến đấu với căn bệnh bệnh ung thư'. Sau một tháng điều trị ở Việt Nam không mang lại kết quả khả quan, mẹ tôi gục xuống và khóc. Cha tôi nắm tay tất cả mọi người trong gia đình, ông nói: 'Hãy sống như dòng nước, dù có đá tảng chặn đường thì nước vẫn cứ vượt qua. Thử thách sẽ chỉ làm gia đình chúng ta dũng cảm và yêu thương nhau nhiều hơn'. Hai cha con tôi đã tìm hiểu rất nhiều phương pháp trị bệnh và cả các bác sĩ nổi tiếng điều trị căn bệnh ung thư máu tại các quốc gia tiên tiến trên thế giới. Tháng 7/2017, chúng tôi lên đường sang Singapore, lựa chọn một bệnh viện uy tín, bác sĩ có tâm để trao gửi niềm tin. Tôi biết để có được chuyến đi Singapore này, cha đã phải bán đi rất nhiều tài sản, phải bỏ lại công việc của mình, để nắm chặt tay tôi trong hành trình mà chúng tôi đặt tên là 'Singapore – Hành trình tìm sự sống'. Tại quốc đảo giàu có và đắt đỏ, hàng ngày ông đẩy xe lăn đưa tôi vào bệnh viện, luôn mang lại hy vọng và niềm vui cho tôi với nụ cười nhẹ nhàng và thường trực câu nói: 'Con thấy không, hôm nay đã tốt hơn hôm qua. À, hôm nay có vẻ chưa tốt, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ tốt'. Cha thay mẹ đi chợ, nấu cho tôi từng bữa ăn, giặt đồ, thay quần áo cho tôi rồi tối đến lại tiếp thêm sức mạnh bằng cách kể những câu chuyện vượt lên số phận của các bệnh nhân ung thư trên thế giới. Đêm đêm, tôi vẫn thấy cha làm việc và ngủ gật bên máy tính mà cứ mỗi tiếng một lần lại kiểm tra xem tôi có sốt hay có triệu chứng gì không. Sau 7 tháng 'chiến đấu' ngoan cường như những chiến binh, hai cha con đã khóc trong hạnh phúc khi nhận kết quả thể hiện rằng việc ghép tủy của tôi đã thành công. Chúng tôi chia tay bác sĩ, y tá - những người tận tình chăm sóc tôi khi điều trị tại Singapore, để trở về với gia đình. Tôi nhớ như in ngày về là 26/4/2018, sau hơn 4 tháng sống vui vẻ và hạnh phúc cùng người thân, tôi bị tái bệnh. Các tế bào ung thư trở lại, xâm lấn 25% tủy xương. Bác sĩ nói tôi cần đến Singapore để điều trị theo phác đồ mới nhất. Tôi lặng lẽ nhìn cha, ông vẫn tươi cười, động viên mẹ và mọi người trong gia đình. Tôi quay đi khóc một mình không phải vì sợ căn bệnh ung thư mà bởi thương cha, thương mẹ, buồn vì đẩy gia đình vào hoàn cảnh khó khăn khi tôi còn chưa một ngày đền đáp công lao sinh thành, nuôi nấng. Tôi nói với cha: 'Bố ơi, hay cho con ở lại nhà, con sẽ không sao đâu'. Ông đáp: 'Con có còn thở không, con phải giữ niềm tin như giữ chính hơi thở của mình và luôn nghĩ rằng một ngày nào đó con sẽ khỏe lại và cả nhà mình lại vui vẻ như xưa. Đi Singapore, việc còn lại để bố lo'. Cha tôi thì vẫn vậy, dù muôn vàn khó khăn vẫn mạnh mẽ, luôn nắm chặt tay tôi và tươi cười. Nhưng tôi biết, đằng sau nụ cười ấy, ông có quá nhiều điều phải lo lắng và không còn nhiều thứ để bán. Hành trình này, từ ngày đầu cha tôi đặt tên 'Singapore – Hành trình tìm sự sống'. Xin hãy cầu nguyện và ủng hộ cho tôi tiếp tục hành trình tìm sự sống ở đất nước Singapore và trên tất cả là giúp cha tôi có đủ sức khỏe, tiền bạc để một ngày ông có thể nở nụ cười thật sự, hạnh phúc thật sự vì tôi đã khỏe lại và vì tôi đã có thể làm được điều gì đó giúp cho người cha kính yêu của mình". Đỗ Hạnh An |
Lam Trà