Môi đỏ
Thế nhưng, chưa bao giờ mẹ cho con cơ hội được trở thành đàn bà, một phụ nữ trưởng thành, trong tận suy nghĩ, xúc cảm, tư duy, trong những niềm hạnh phúc và cả nỗi đau... Mẹ chưa bao giờ cho phép, chưa bao giờ giải phóng cho con, thế nên, mãi mãi, trong mắt mẹ, con vẫn là một cô bé, cô bé 15 hay 16 tuổi gì đấy. Mẹ cứ phải theo dõi chăm nom suốt cả cuộc đời còn lại, con không muốn như thế, không hề thích như thế tí nào mẹ ạ.
Chúng mình là bạn thân cũng đã rất lâu rồi, từ cái dạo con biết bi bô, từ dạo con biết lắng nghe và so sánh. Hồi con 5, 6 tuổi, con hay đòi áo mới, mẹ vẫn thường nhỏ nhẹ phân trần tâm sự, như những người bạn với nhau. Mẹ bảo, nhà mình nghèo, một mình mẹ phải lo tới 4 miệng ăn, con đừng đòi hỏi gì nhé, con phải thông cảm cho mẹ, biết không? Thế là từ dạo ấy, con không đòi gì thêm nữa, con đã thực sự hiểu nỗi buồn riêng của mẹ, sự cô đơn của mẹ, nghị lực phi thường của mẹ, và hơn tất cả, con biết, chỉ có mình mới đủ mạnh mẽ, thân thiết, để chia sẻ tất cả những điều đó với mẹ. Khi ấy con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ nhỉ. Khi đó con thấy mình quan trọng biết bao, người lớn biết bao.
Và những ngày tháng ấy cũng trôi qua thật nhanh, những vỡ tan của riêng chúng mình đọng lại thành quá khứ, con không còn nghe mẹ nhắc đến hai chữ ly hôn, không còn nghe mẹ khóc mỗi đêm bởi phải vĩnh biệt mãi mãi đứa con trai duy nhất. Vết thương âm ỉ nóng, dù miệng đã lành, mẹ vẫn còn đau, con vẫn còn đau...
Đến khi có tí tiền, có tí thời gian rỗi rảnh, một tí vật chất cho sự phù phiếm và tất cả những cái ấy mẹ muốn dành cho con, để bù đắp lại 15 năm con sống thiếu thốn, đòn roi và vất vả. Mẹ bao bọc con như một công chúa nhỏ, mẹ cho con tất cả, trừ cái quyền được ở cạnh mẹ. Và mẹ biết không, con đi uống rượu mỗi đêm, mẹ biết không, con chạy xe ra phố lúc nửa đêm, mẹ biết không, con chưa kịp lớn , chưa kịp được dạy dỗ để trở thành một cô gái ngoan...
Con chưa bao giờ có một ngày ra đời lăn lộn, chưa bao giờ biết cuộc sống ngoài kia bao lừa lọc cay đắng như thế nào, và mẹ quyết tâm bằng mọi cách tránh cho con phải va chạm, phải nhẫn nhục. Mẹ muốn con vô lo và hồn nhiên mãi mãi, như dạo con 15 tuổi.(nhưng mẹ ạ, dạo ấy con đã hết hồn nhiên).
Trong cái kén của mẹ, 20 tuổi con vẫn chưa biết tự đi mua sắm một mình, trong cái kén của mẹ, 22 tuổi lần đầu tiên đi chợ, con thấy ngỡ ngàng xúc động vì bà bán thịt lợn thêm cho mình một rẻo mỡ khi con mua 50 nghìn tiền thịt, để lúc về nhà mẹ bảo rằng toàn bộ đều là thịt ôi. Mẹ an ủi con... Trong cái kén của mẹ, con thấy mình bị tổn thương ghê gớm chỉ vì những điều nhỏ nhặt ấy. Mẹ nuôi con lớn lên mong manh và yếu ớt như thế đấy mẹ ơi...
Rồi con lấy chồng, con lại phải chui vào một cái kén khác, người đàn ông ấy yêu con bằng thứ tình cảm bao dung che chở như tình cha con... Con biết đi chợ rồi, con biết nấu ăn, con biết ngủ với chồng, con biết sinh con đẻ cái, nhưng mẹ biết không, mãi mãi con vẫn không bao giờ được bước chân ra khỏi bậc thềm kia. Vì người ấy cũng như mẹ, sợ con vấp váp chạm va, con tổn thương và khổ sở... Người ấy sợ, da con bớt trắng, tóc bớt mượt mà, mắt bớt trong veo, sợ con thấy cuộc đời ngoài kia ô trọc, sợ con cũng sẽ trở thành như mọi đàn bà khác, cáu bẳn mệt mỏi hư hao...
Trong mắt mẹ và cả người ấy, con vĩnh viễn chỉ là 15 tuổi. Phải biết vâng lời, phải biết lắng nghe, con sẽ được đi chơi nếu con muốn, nhưng không được đi xa, đến những nơi mà khi mẹ gọi, con sẽ không về kịp trong một giờ...
Mẹ ơi, rồi một ngày kia không còn mẹ trên đời, và con cũng mất luôn khả năng khôn lớn, con phải làm sao để đứng vững giữa cuộc đời này? Nếu như mẹ cứ bắt con mãi mãi ở tuổi 15?
Mẹ thấy không, làm đàn bà rất tuyệt, vì ta có thể làm cho một người đàn ông hạnh phúc, có thể tạo ra những sinh linh, có thể tự quyết định cuộc đời mình. Thế cho nên cứ để con bước ra ngoài kia, chạm va với cuộc đời ô trọc, để con có cơ hội làm một người đàn bà trưởng thành, ngay cả trong tìềm thức lẫn tư duy, để con biết đứng trên đôi chân của mình, để một ngày kia cuộc đời có xô con vấp ngã, con cũng biết tự mình đứng lên...
P.S.: Hic, mẹ mà đọc được không khéo lại dỗi cho xem.
Vài nét về blogger:
Gợi tình, thất thường, trẻ con, uỷ mỵ, tự do và lâm li - Môi đỏ.
Môi em là đốm lửa, cuộc đời đâu biết thế.