Nga

Mà có viết vui thì cũng phải có viết buồn, viết vui chưa chắc người ta đã thấy vui thì viết buồn cũng chưa chắc gì người ta đã thấy buồn. Mà vui buồn gì thì cũng thuộc thể loại nhảm. Mà... mà thôi, quay lại vấn đề chính. Không thì một hồi... đích mình sẽ bị biến thành con chuồn chuồn!
Vậy... con chuồn chuồn có... buồn không nhỉ? Chả ai biết! Dám đến con chuồn chuồn cũng chả biết nó có buồn hay không? Cả đời nó bay đây bay đó, tận hưởng cái thú vui mà chỉ có nó mới cảm thấy thỏa mãn. Có khi nó chỉ cảm thấy... "buồn" vào cái khoảnh khắc nó chạm vào đầu lưỡi của một con ếch. Phụp! Thế là cái thú vui bay đây bay đó chấm dứt. Không hiểu khi nằm trên lưỡi của con ếch, con chuồn chuồn có nghĩ phải chi nó có thể nhìn xa hơn một chút và thấy con ếch, thì bây giờ nó đã không nằm đây không nhỉ? Thật đáng tiếc, mắt của chuồn chuồn trông bề ngoài to thế, nhưng cấu tạo của nó không cho phép nó nhìn xa...
Vừa tình cờ đọc một bài blog về một người mẹ có đứa con gái bỏ nhà theo bạn trai, sau đó thì quay lại xin mẹ giúp đỡ với một đứa bé mới sinh và một căn bệnh HIV trên tay. Ừ, những chuyện thế này thì thiếu gì trên đời. Nghe đến mòn cả tai, chả có gì mới mẻ. Thậm chí có thằng bạn còn nói: "Sao người ta cứ suốt ngày than thở về ba cái chuyện này thế nhỉ, không chán à!". Ờ, chán chứ bạn! Chán còn hơn cả con gián ấy chứ! Nhưng mà bạn ơi, chán nhất là ở cái chỗ từ nhiều cái sự chán nghe của những người như bạn mà cuối cùng dẫn đến cái sự chán đời, cũng cho những người như bạn, và còn cho cả những người khác nữa.
Sinh vật sống nào cũng sống cho sự thỏa mãn của mình trước nhất. Đến con chuồn chuồn còn muốn thỏa mãn cho chính mình, thì huống gì là con người, sự thỏa mãn còn đòi hỏi cao gấp mấy chục lần ấy chứ, nhỉ? Thì đúng rồi, cuộc sống của mình mà, mình được quyền làm những gì mình thích, không ai có quyền ngăn cản. Ai ngăn cản thì sẽ có khả năng diễn ra "chiến tranh thế giới" lần thứ... n!
Mà chiến tranh thì lúc nào cũng thảm khốc, nên tốt nhất là phải để mình làm những gì mình muốn. Hình như đó là cái quy tắc vô hình mà người ta thường thích áp dụng, nhất là trong xã hội hiện đại nữa. Quyền tự do của con người là trên hết mà! Ví dụ: ta thích thử những thứ mới, vì ta là người thích thử thách bản thân, vì ta là người tràn đầy tính phiêu lưu và lòng dũng cảm, và vì phải chấp nhận sự thách thức của người khác thì mới là anh hùng, là quân tử. Nên ta sẽ không bao giờ từ chối những lời thách thức. Rất đáng nể! Đầy lòng quả cảm!
Một ví dụ khác cũng đầy... cá tính, như... ta làm những gì ta thích, ta sống cho bản thân ta và thỏa mãn chính bản thân ta. Ta không... thèm dùng bất cứ cái gì làm... giảm đi cái sự thỏa mãn của ta, vì chúng khiến ta... mất vui! Cũng không có gì khó hiểu, có người nói vì cuộc đời ngắn mà, phải tận hưởng thời gian của mình một cách triệt để, cần gì phải lo lắng lung tung.
Ờ, cũng có lý! Có điều hình như nhiều người trong vài phút đã quên mất rằng cuộc đời của mình còn bao gồm những người khác chứ không chỉ mỗi mình mình, quên mất rằng tận hưởng cuộc sống có nhiều cách khác nhau, mà không nhất thiết phải làm ngắn hơn cái cuộc đời vốn đã ngắn. Hay là người ta cũng giống như con chuồn chuồn, trông mắt thì to nhưng chỉ có thể thấy những gì ngay sát trước mắt nó, còn những thứ hai bên và đằng xa thì không thấy được nhỉ? Dám lắm! Hay không phải?
Tự hỏi nếu cuộc đời là một ván bài, kết quả của những người nhiễm HIV ngoài kia, có bao nhiêu là do con bài họ được chia, và bao nhiêu là do cách họ chơi bài?
Thiết nghĩ, tội nghiệp con chuồn chuồn! Lại không công bằng cho nó rồi!
Vài nét về blogger
Nga: Một người trong hàng loạt người. Một blogger trong hàng loạt blogger. Viết những gì mình nghĩ. Nghĩ những gì mình thấy.
Bài viết khác: Con gián.