Hiếu Hiền
(Truyện ngắn của tôi)
Như con thú hoang bị trúng tên với những cơn đau quặn thắt, những người trải qua trái đắng trong tình yêu sẽ tuyên thệ rằng: "Thà chết chứ không yêu lần nữa", tôi nghĩ tôi nằm trong số những người lập lời thề và phá bỏ lời thề. Trải qua một mối tình vụn vỡ ở tuổi mới lớn với những hy vọng, thất vọng, tủi hờn và cuối cùng tự nhủ "đóng cửa trái tim cho nhẹ nhàng". Vào những lúc tôi tìm quên quá khứ, chấp nhận sự thật mình thất bại để làm lại từ đầu thì tình yêu lại xộc đến không ngờ.
Người ta nói: "Ghét của nào trời trao của đó" thật không sai. Cùng ở một ký túc xá nơi đất khách quê người, ngày ngày chạm mặt nhau nhưng tôi không ưa gì cái gã con trai nước da trắng trẻo, điển trai, như một công tử bột chảnh chọe. Tôi thường nói với chị cùng phòng rằng: "Ai mà làm người yêu của chàng chắc kiếp trước mắc nợ nhân gian dữ lắm!". Rồi thì cái "kẻ mắc nợ" đó lại chính là tôi, khi số phận an bài và những lần gây hấn về vấn đề sử dụng chung đường truyền internet.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm tình với gã công tử đó và nhất là gã không phải người Việt Nam. Tôi chỉ muốn "đau một lần" và chỉ muốn tim mình hóa đá, muốn chôn sâu nỗi đau xuống lòng đất nên không dám mơ về tình yêu. Khi nhận được lời thổ lộ tình cảm từ gã sau mấy tháng "oan gia đối đầu", tôi cứ đực mặt ra vì nghĩ rằng đó là một lời trêu ghẹo vu vơ. Tôi không tin vào gã, tôi cho rằng gã đang "giỡn mặt" với tôi. Tôi từng nghe phong phanh gã đã có vài mối tình vắt vai với các cô nàng chân dài, mặt hoa da phấn thì cái đứa "ngắn chân" như tôi làm sao lọt vào mắt gã. Họa chăng gã bị "ấm đầu" hoặc giả gã đang có âm mưu đem tôi ra làm trò đùa. Thế là tôi từ chối tình cảm của gã và mong muốn duy trì mối quan hệ ở mức độ bạn bè.
Tôi vẫn là tôi vào những ngày tiếp theo, nghĩa là tôi vẫn ương ngạnh, ngang bướng, đấu khẩu với gã. Còn gã thì ngày một ngoan như chú mèo, lúc nào cũng nhường tôi và cố gắng để tôi vui. Còn nhớ chúng tôi lên kế hoạch nấu ăn chung, ngày đầu tiên tôi để gã làm khách. Tôi và bạn cùng phòng lúi cúi nấu nướng, rồi sau đó dọn dẹp. Gã chỉ đứng xớ rớ, rồi nói chuyện tiếu lâm. Ngày kế tiếp, sau khi ăn xong, tôi nói gã: "Có biết mẫu người lý tưởng mà tôi mong ước là thế nào không? Đó là người biết chia sẻ vui buồn, cùng nhau gánh vác công việc. Nếu tôi nấu ăn, thì đằng ấy cũng nên giúp đỡ khâu lau dọn". Tôi nói xong thì xách thau chén lên lầu, gã im lặng rồi giành lấy thau chén, chạy một mạch lên tầng trên.
Tôi đứng một bên quan sát cách gã đang miễn cưỡng kỳ cọ từng cái chén. Đang loay hoay thì có hai bạn nữ khác cũng mang xoong chén ra rửa, thế là nhanh như cắt, gã quăng phắt cái chén đang rửa dở dang vào thau rồi đứng sang một bên ngó trời mây. Tôi hiểu ngay vấn đề, gã không muốn người khác nghĩ một "nam nhân chi chí" như gã lại đứng rửa chén bát, mất mặt đấng mày râu. Tôi không nói tiếng nào, lẳng lặng làm nốt phần còn lại và sau đó tuyên bố từ mai gã không cần sang ăn cơm chung với chúng tôi nữa. Tôi cảm thấy tức anh ách trong lòng và không muốn nói chuyện hay gặp mặt gã nữa. Được chừng hai hôm, gã gõ cửa phòng tôi, mời tôi và bạn cùng phòng xuống thử món ăn gã nấu. Hơi ngạc nhiên, bạn tôi và tôi lẽo đẽo xuống khu vực nấu ăn của ký túc xá thì thấy cơm canh đã nấu sẵn. Ăn xong, gã nhanh chóng lau dọn và mang chén đi rửa trước đôi mắt tròn xoe ngẩn ngơ của chúng tôi. Tối đó, gã đã nhắn tin cho tôi rằng gã hiểu vì sao tôi lạnh lùng với gã và gã mong muốn sẻ chia công việc bếp núc với tôi.
Thế là ngày qua ngày, chúng tôi phân chia công việc bếp núc, sau buổi lên trường, chúng tôi cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu nướng và lau dọn. Gã vẫn bảo sẽ đợi tôi chấp nhận tình cảm của gã, còn tôi vẫn tự hỏi: "Có nên yêu?". Sau gần một năm chúng tôi duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết, tôi vẫn chưa muốn đặt niềm tin vào gã vì sợ trái tim lại bị chắp vá bởi những vết thương. Vào một ngày bệnh gan của tôi tái phát, tôi không dám gọi điện về gia đình vì sợ mẹ lo lắng. Bệnh của tôi thường thì phải sắc thuốc nam uống mới khỏi hoặc cầm cự bằng cách uống nước đường. Lúc ấy cũng đã hơn 10 giờ đêm, tôi đau thắt từng cơn, đứa cùng phòng lại đi du lịch chưa về, tôi gọi gã sang giúp.
Không có đường, gã chạy lăng xăng gõ cửa những bạn sinh viên phòng khác, rồi nấu nước sôi pha nước đường cho tôi. Khi cơn đau của tôi thuyên giảm, gã mới về phòng, sáng sớm hôm sau, gã đi mua gà ác về nấu nồi canh súp cho tôi ăn. Gã giúp tôi lên trường xin vắng mặt rồi giúp tôi dọn dẹp, lau chùi phòng khi tôi vẫn còn đau âm ỉ. Đến lúc này, tôi bắt đầu "xiêu lòng" vì nhận ra lúc hoạn nạn, gã đã bên cạnh tôi, chăm sóc và lo lắng cho tôi. Cuối cùng, trái tim tôi bắt đầu biết thổn thức, biết đập loạn nhịp và nhớ nhung khi gã về nước thăm gia đình. Chúng tôi đã đến với nhau, yêu nhau rất nhiều và trải qua nhiều sóng gió khác.
Chúng tôi cũng nhiều lần cãi vả vì tôi tính hay ghen và nóng nảy. Nhất là sau khi vết thương lòng đã liền sẹo, tôi không muốn mình lại mang vết thương khác. Vì thế, tôi cho rằng gã phải thể hiện tình yêu của gã, phải làm tôi tin gã nên tôi buộc gã phải yêu tôi nhiều hơn tôi yêu gã. Khi biết người bạn gái cũ của gã thỉnh thoảng gọi điện, tôi cho rằng gã đã dối gạt mình. Tôi không cho gã cơ hội biện minh gì, tôi nhanh chóng quyết định chia tay, vì như thế, tôi sẽ không đau khổ khi tình cảm tôi dành cho gã chưa hẳn sâu đậm. Gã như chú mèo cụp tai, tiêu nghỉu đứng buồn thiu. Rồi gã bảo: "Chúng ta bắt đầu hẹn hò qua một bộ phim, vậy hãy kết thúc bằng một bộ phim. Anh sẽ đi mua vé, em muốn xem phim gì?". Tôi đáp cộc lốc: "Lựa phim kinh dị, hành động, đánh nhau ầm ầm là được". Gã lẳng lặng quay lưng rồi đến tối, tôi nhận được tin nhắn về suất phim hành động vào ngày mai. Tôi cũng thắc mắc sao gã có thể mua vé cho ngày mai vì tôi nhớ suất phim tôi muốn coi chỉ còn chiếu hôm nay nữa thôi. Nhưng tôi không bận tâm nhiều vì mải suy nghĩ vấn đề từ mai tôi lại "cất trái tim vào tủ".
Chúng tôi đi bên nhau lặng lẽ bởi lẽ mỗi đứa đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Đưa vé cho chị soát vé, vào chỗ ngồi đúng số ghế, chúng tôi dán mắt vào màn hình. Mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút trôi qua, tôi bắt đầu chú ý nội dung phim. "Sao lạ nhỉ, phim gì thế kia?", tôi tự hỏi khi thấy nội dung phim hành động mà tôi muốn xem hoàn toàn khác. Những gì tôi đang xem là một bộ phim tình cảm lãng mạn, Shall we dance. Tôi quay qua nhìn gã, cùng lúc gã cũng quay sang nhìn tôi, chúng tôi đều nhận ra có vấn đề gì đó không đúng đang diễn ra.
Tôi hỏi nhỏ người kế bên thì mới biết phim chúng tôi đang xem chính xác là Shall we dance, tôi hoảng hồn nhìn lại vé của mình, đúng rạp số 3, hàng ghế 11, 12 nhưng tựa phim trên vé là phim hành động đồng thời ngày trên vé lại là ngày hôm qua. "Chúa ơi", tôi suýt chút la lên, chuyện buồn cười gì thế này, may mắn là đúng số ghế chúng tôi đang ngồi không có ai cả. Là may mắn chăng? Đi sai ngày, sai phim nhưng chị soát vé vẫn vô tình cho chúng tôi vào. Tôi và gã nhìn nhau rồi quyết định dẫu sao cũng không có ai đến ngồi hai ghế này thì chúng tôi cứ xem cho hết phim. Bộ phim thật nhẹ nhàng, ý nghĩa, cũng có những tình huống mâu thuẫn trong tình cảm và cuối cùng hai nhân vật chính đã vượt qua. Kết thúc phim, trong khi đang đi thang cuốn xuống, tôi không biết nên mở miệng nói gì với gã, vì như thỏa thuận sau buổi coi phim tôi với gã đường ai nấy đi.
Nhẹ nhàng gã nắm lấy bàn tay tôi rồi dịu dàng bảo: "Cả ông trời không muốn cho chúng ta xa nhau, em có thấy không? Thay vì một bộ phim hành động lại thành phim tình cảm. Chúng ta vẫn ngồi đúng số ghế, đúng rạp nhưng sai ngày, vậy mà chúng ta vẫn bên nhau thưởng thức bộ phim này. Nếu ông trời đã cho chúng ta cơ hội thì em hãy cho anh một cơ hội". Tôi ngẫm nghĩ và thấy sự việc xảy ra đúng là thần kỳ và rồi tôi gật đầu chấp nhận cho trái tim của tôi được yêu lại từ đầu.
Chúng tôi vẫn như bao cặp tình nhân khác, vẫn có những khoảnh khắc ngọt ngào như viên kẹo, lãng mạn như phim Hàn và sóng gió như phim Hong Kong. Mọi cung bậc cảm xúc đều diễn ra như một thước phim dài và sau gần ba năm, gã quyết định quay về quê hương của gã để lập nghiệp. Tôi biết đàn ông luôn có ước mơ, muốn gây dựng sự nghiệp nhưng mảnh đất mà chúng tôi đang sống lại không cho gã cơ hội để gã thực hiện hoài bão. Gã hỏi tôi: "Em muốn tôi ở lại hay khuyến khích tôi quay về. Tôi có thể vì em mà chấp nhận ở lại thêm vài năm nữa, nếu em muốn". Tôi bình thản trả lời: "Anh hãy về và thực hiện ước mơ của mình, nếu tình yêu chúng ta đủ lớn, nếu ông trời cho chúng ta cơ hội để trở lại với nhau lần nữa. Em sẽ đợi". Và thế là gã ra đi. Ngày đi, gã không cho tôi tiễn ra phi trường. Gã bảo: "Người ra đi thì không sao nhưng người ở lại dõi theo sẽ rất đau đớn. Anh từng tiễn em về Việt Nam ăn Tết, anh hiểu cảm giác ấy. Còn bây giờ, anh về nước lần này, không biết bao giờ chúng ta gặp lại, hoặc sẽ chẳng bao giờ gặp lại, nên anh không để em đứng dõi theo anh".
Và sáng hôm ấy gã đi. Tôi vẫn là tôi, vẫn hằng ngày đi trên con đường quen thuộc, ngồi trên chuyến xe buýt quen thuộc, chỉ khác là không còn gã bên cạnh. Gã luôn nhấn mạnh rằng: "Em là cô gái mạnh mẽ, tính nóng nảy, ham ăn nhưng anh từng rất hạnh phúc khi bên em. Em hãy luôn tự tin và mạnh mẽ như vậy, cho dù không còn anh bên cạnh". Tôi vẫn thế, vẫn là tôi, vẫn ham ăn, vẫn cố mạnh mẽ hoặc làm ra vẻ cứng cỏi mạnh mẽ. Sau ba tháng không bên nhau, tôi dần quen với việc không có gã bên cạnh. Gã và tôi vẫn online hằng giờ, "chát chít" tíu tít với nhau, nhưng chúng tôi đều hiểu khoảnh cách của chúng tôi ngày một xa. Bởi lẽ, khi quay về quê hương của gã, gã sẽ bị guồng máy văn hóa, cuộc sống làm cho thay đổi, gã sẽ không còn là cái gã mà tôi yêu.
Chúng tôi gặp nhau tại một thắng cảnh nổi tiếng ở Trung Quốc, gã dành thời gian dẫn tôi đi thăm quan, mua sắm. Gã cõng tôi đi lên từng bậc thang cao vời vợi của một ngôi chùa trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều cặp tình nhân khác. Tôi loáng thoáng cảm nhận rằng có lẽ đây là cần cuối chúng tôi gặp nhau nên gã muốn cho tôi những kỷ niệm ngọt ngào nhất. Ngày đưa tôi ra sân bay, tôi đưa gã mảnh giấy, tôi bảo gã hãy viết điều mà gã khó nói trong lòng. Nếu là lời chia tay, tôi sẵn sàng chấp nhận, bởi lẽ chúng tôi hợp tan đã rất nhiều lần.
Gã hí hoáy viết lên mảnh giấy, chưa bao giờ nhịp tim của tôi lại đập loạn xạ như vậy. Tôi luôn bảo mình "Cool", nhất là đừng để con trai nó coi thường khi quá mềm yếu trong tình cảm. Vốn dĩ từ trước đến giờ, tôi luôn là người mở miệng nói chia tay trước và gã luôn là người chủ động giảng hòa trước. Nếu bây giờ, điều gã viết trong giấy thật sự là chia tay thì tôi sẽ nghĩ thế nào. Tôi sẽ thật sự chấp nhận trong vui vẻ hay sẽ tức lồng lộn? Hay tôi sẽ đau thêm một lần nữa? Gã gấp tờ giấy lại, dúi vào tay tôi. Tôi nhét vội vào túi xách, vẫn mỉm cười rất tươi và rất "cool". Gã ôm tôi vào lòng thật chặt, rồi dặn dò tôi đủ thứ, sau đó tôi đẩy hành lý để "check-in".
Gã vẫn đứng đó, vẫn nhìn tôi như bao lần gã tiễn tôi tại sân bay. Còn tôi chưa một lần được làm người tiễn đưa, bất giác trái tim tôi lại thổn thức, tôi thấy yêu gã rất nhiều và nhận ra tôi đã nhiều thiếu sót với gã trong thời gian qua. Sau tám tiếng dài ngồi trên máy bay, tôi vẫn chưa đủ can đảm để mở mảnh giấy mà gã đã đưa. Về đến nhà gần nửa đêm tôi mệt nhoài, chỉ muốn lăn ra ngủ. Chợt nhớ đến mảnh giấy, tôi vội lấy ra, hít một hơi thật sâu và tự nhủ: "Cái gì đến rồi sẽ đến". Tay rôi run run lần mở mảnh giấy và mắt tôi nhòe đi hẳn khi đọc dòng tin: "Honey, do your best for exam tomorrow. I love you" (Tạm dịch: "Em yêu, hãy cố gắng hết mình cho bài thi ngày mai. Anh yêu em"). Chính xác gã vẫn nhớ tôi còn buổi thi ngày mai, chính xác đó không phải là lời chia tay của gã, chính xác là tôi chỉ muốn gọi điện và nói với gã rằng tôi cũng yêu gã lắm! Mà hình như suốt thời gian tôi quen gã, tôi đã quá hà tiện những câu yêu thương dành cho gã. Bởi lẽ tôi rất sợ, nếu tôi dành cho người ta nhiều tinh yêu, lúc chia tay tôi sẽ đau đớn vô cùng.
Chúng tôi vẫn duy trì tình cảm như thế sau một thời gian nữa. Rồi tôi nhận ra cả hai sẽ rất khó có một kết thúc có hậu như phim. Gia đình của chúng tôi có ít nhiều trở ngại và tôi biết bản thân khó có thể theo gã về đất nước của gã và gã cũng không bỏ sự nghiệp của mình mà lập nghiệp ở vùng đất khác. Cuối cùng, chúng tôi lẳng lặng chia tay, không ồn ào, không nước mắt. Đôi lần gã gọi điện cho tôi và khoe với tôi về những cô nàng chân dài nào đó mà gã mới quen. Nếu như lúc trước, tôi đã lồng lộn cơn ghen và mắng gã xối xả nhưng lần này tôi chỉ cười và lắng nghe gã như không có chuyện gì. Gã bảo tôi khác trước nhiều quá, gã bảo gã trở thành kẻ lăng nhăng và không còn là hình mẫu ngày nào. Gã bảo tôi hãy quên gã, cũng như đừng bao giờ tìm kiếm một người nào giống như gã, vì như vậy, tôi sẽ không quên được gã.
Chúng tôi thưa dần liên lạc và mất hẳn. Rồi một ngày kia, gã lại gọi cho tôi, chỉ để nhờ tôi đánh vần một từ tiếng Anh vớ vẩn nào đó, giống như ngày xưa mỗi lần giận nhau, gã hay kiếm cớ nhờ tôi viết hộ một từ tiếng Anh mà gã bảo gã không biết. Tôi cảm thấy rất buồn cười cho cái cớ ngớ ngẩn có một không hai của gã. Gã vẫn vậy và tôi vẫn là tôi. Tôi vẫn tự bảo mình là mạnh mẽ, là "cool", và tuyên thệ cho trái tim được yên nghỉ. Không biết đến bao giờ trái tim tôi lại loạn nhịp, có thể ngày mai hoặc sẽ không bao giờ. Tôi vẫn là tôi với trái tim được khóa tủ, với câu hỏi vu vơ "có nên yêu?".
Vài nét về blogger:
Bài đã đăng: Niềm tin cần đặt đúng chỗ; Vì đó là bản năng; Cạn; Nếu bếp lửa không còn hơi ấm; Lưới tình; Tiền và một sinh mạng;Chúng ta không bao giờ cô đơn; Bạn, tôi và những thứ hơn lòng tự ái; Đi qua thời gian; Tôi có tội, Mùa đông không lạnh,Tung hứng những quả bóng, Khoảnh khắc ta nhận ra, Đừng sống mãi trong hối tiếc, Đi cùng mẹ một chặng đường, Cái tát,Đếm, Sinh nhật hồng,Rơi tự do,Con rối, Cái miệng,Người tốt,Hãy để mọi thứ lên bàn cân,Chết thử, Tình yêu của người đồng tính.