Dù sao chúng ta đã có cơ hội bên nhau, và đứng đối diễn nhau trong lúc này, nhưng sao anh không để con tim của anh được thổ lổ...
Bất chợt em có cảm giác mình đang bị tổn thương, ngày đó, giá như ngày đó em sáng suốt sớm nhận ra rằng, em chỉ là một cơ n gió thoảng qua. Anh không thể nào quên được người ấy, dù em có làm cách nào, dù em có cố gắng bằng mọi cách. Nhưng em chợt nhận ra rằng, những gì không thuộc về mình, thì sớm muộn gì cũng sẽ vụt mất.
Anh đến với em cũng tình cờ, như một vì sao xuất hiện giữa một bầu trời rộng lớn, không ai nhận ra đã có thêm một vì sao đó...Và anh cũng vậy, anh như thế đó, đén rồi đi, mặc dù anh cố tình không làm tổn thương trái tim của em. Nhưng anh đâu hay rằng, vô tình bất chợt anh đã làm tim em đau buốt, em đã bị tổn thương một cách nặng nề...
Trong công việc và cuộc sống, anh là một người đàn ông thông minh và thành đạt nhưng trên đường tình, anh lại à một người đàn ông thất bại. Quá mâu thuận khi anh bảo anh không thương người ta, anh chỉ đến với người ta vì một lời hứa...và vì...người ta giống em...
Em ra đi và vẫn không hiểu, sao anh lại cho em một câu trả lời ngốc ngếch đến thế...em nghĩ sao tình yêu của chú ng mình lại không đánh thức được anh? Và em, em đã tìm cho mình một câu trả lời, đơn giản đủ để em rời xa anh, có lẽ "anh không yêu em" mình đã mất nhau mãi mãi...
Và có lẽ em không quên anh một người, có lẽ em không yêu anh một đời...Có lẽ em quên, cũng có lẽ, em yêu anh hoài.
LN