“Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như là gió
Ai biết tình anh có đổi thay?”
Em yêu cỏ bởi cỏ gắn liền với kỷ niệm dấu yêu của tuổi thơ em, gắn liền với triền đê lộng gió trước nhà, em chân trần thả diều cùng đám bạn. Khi về nhà hai ống quần găm đầy hoa cỏ may. Mẹ nhặt cỏ cho em và kể về mối tình sắt son của người con gái: rằng nàng là cô gái nết na, xinh đẹp. Nàng yêu một người con trai nghèo cùng làng. Chàng trai thấy mình không xứng với nàng nên quyết tâm đến xứ lạ xây dựng sự nghiệp. Người con gái chờ đợi người yêu trở về trong mỏi mòn. Nàng quyết định đi tìm người yêu của mình, đi đến đâu nàng cũng hỏi tung tích chàng. Núi cao, sông sâu, biển rộng không ngăn cản được bước chân nàng. Nàng đi, đi mãi cho đến lúc ngã xuống trong nỗi lòng đau đáu chờ mong và hy vọng.
Cảm kích trước tình yêu mãnh liệt, sắt son của nàng, sau khi nàng chết, Ngọc Hoàng đã hóa phép biến nàng thành một loài hoa cỏ, loài hoa cỏ màu tím bàng bạc, có sức sống mãnh liệt giống như tình yêu thủy chung của nàng. Chị gió tốt bụng cảm động trước tấm chân tình của người con gái đã đem loài hoa cỏ ấy đi khắp mọi nơi trên các nẻo đường gần xa.
Em đã rất thương người con gái ấy và ước rằng mọi đôi lứa yêu nhau trên cuộc đời này sẽ luôn được ở bên nhau.
Cỏ còn là nhịp cầu đưa em đến bên anh, người đã gọi tên em theo tên loài cây hoang dại trong niềm thương yêu vô bờ bến. Điều đó càng khiến em yêu cỏ, gắn bó mình với cỏ hơn xưa.
Nhưng những bài thơ, những câu chuyện em biết về cỏ sao lại buồn đến thế?. Điều đó đưa đến cho em nhiều dự cảm không hay? Liệu chúng mình có được bên nhau không?. Liệu tình yêu của anh dành cho em có bao giờ thay đổi?. Không thể nói trước được điều gì . Cũng chẳng có gì là bất biến cả. Anh đã từng nói với em như vậy mà. Thế thì, tình yêu anh dành cho em có bất biến không anh?
NT