Cách đây 11 năm, sau cánh cổng Trung tâm Trẻ mồ côi TP Đà Nẵng, một hài nhi đỏ hỏn mặc áo sơ sinh xanh, quấn khăn màu tím, đội mũ vàng, bị bỏ lại với mảnh giấy có dòng chữ: “Xin hãy nuôi giùm con tôi”. Cô bé ngủ say hồn nhiên mặc cho cái đêm oi bức giữa mùa hè.
Những ngày sau đó, cô bé được sống trong vòng tay yêu thương của các mẹ đỡ đầu, trong sự sum vầy với những người bạn cùng cảnh ngộ. Dù khát sữa nhưng bé vẫn bụ bẫm lạ thường. Cái tên Hoàng Thị Nhung được các bà mẹ trung tâm lấy tên một người mẹ đã đã nghỉ hưu đặt cho cho cô bé, với ước nguyện mai sau mỗi lần gọi đến tên mình, cô bé sẽ nhớ về những người mẹ nơi trung tâm này.
Trong 3 tháng sau đó, kết hợp với trung tâm nuôi dưỡng, Sở Tư pháp Đà Nẵng đã nhiều lần thông tin trên phương tiện báo, đài để người mẹ kia tìm lại nhận con nhưng không thấy sự hồi âm. Ngày 22/11/2002, vợ chồng ông Sherman LaBarge và bà Carrie Welch (người Mỹ) đã đến trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mồ côi của Hội chữ thập đỏ Đà Nẵng với nguyện vọng xin đứa con nuôi. Lý do duy nhất mà hai vợ chồng muốn chọn con nuôi là người Việt Nam bởi: “Chúng tôi thấy đất nước, văn hóa và con người Việt Nam thật gần gũi”.
Trong những ánh mắt ngây thơ của những đứa bé bất hạnh ở trung tâm, cô bé Nhung lọt vào mắt của hai vợ chồng người Mỹ. Sau khi làm đầy đủ các thủ tục pháp lý, cô bé được vợ chồng ông Sherman LaBarge và bà Carrie Welch đưa về Mỹ.

Bà Nguyễn Thị Hiền (ở giữa) cùng với gia đình ông bà Sherman LaBarge và bà Carrie Welch , bé Nhung (bìa phải) tại Trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mô côi của Hội chữ Thập đỏ Đà Nẵng.
Từ đây, cuộc đời Nhung sang trang mới. Bước ngoặt thay đổi cuộc đời cho cô bé bất hạnh. Nhung được đưa về Mỹ khi chưa đầy 3 tháng tuổi. “Lần đầu nuôi con nhỏ cực kỳ khó, nhưng nuôi em bé là người Việt Nam lại càng khó gấp bội”, ông Sherman Lbarge tâm sự.
Hai vợ chồng ông Sherman LaBarge và bà Carrie Welch thay nhau đi học trung tâm dạy làm bố, làm mẹ, tìm hiểu văn hóa và tâm sinh lý của những đứa trẻ Việt Nam trên mạng internet. Ông bà Sherman LaBarge mới vỡ lẽ ra, những đứa trẻ Việt Nam đều lớn lên trong “bầu sữa ngọt ngào của mẹ và tiếng hát ầu ơ của bà”. Đây là điều mà bé Nhung cũng cần có như bao đứa trẻ khác. Do đó, ông bà luôn cố gắng tìm mua những cuốn băng, đĩa hát dân ca từ khu phố người Việt ở Mỹ đem về mở cho Nhung nghe mỗi tối đi ngủ.
Có thêm thành viên mới, bữa cơm gia đình của ông bà Sherman LaBarge thêm ấm áp. “Ngôi nhà có tiếng khóc trẻ em hạnh phúc biết nhường nào”, bà Carrie Welch tâm sự. Nhung thích ăn những món ăn Việt Nam, ông bà Sherman LaBarge phải nhờ những người bạn Việt Nam chế biến hay học hỏi qua sự tìm hiểu trên mạng internet. Trong đó, món Nhung thích nhất là phở.
Vợ chồng ông Sherman LaBarge và bà Carrie Welch đã chọn cho Nhung vào trường có nhiều học sinh người Việt đang theo học. Những giờ ngoại khóa, tìm hiểu về đất nước và con người Việt Nam khiến Nhung rất thích thú. Cô bé rất thích mặc áo dài truyền thống mỗi lần dạo phố.
Những dịp lễ Tết cổ truyền của người Việt, trong căn nhà vợ chồng ông Sherman LaBarge và bà Carrie Welch lại đầy bánh chưng, mâm ngũ quả, cành mai, cành đào… được trưng bày đầy đủ. Cô bé thích nhất những bài hát nhạc nhí của bé Xuân Mai như Trống cơm, Trăng sáng, Ngày Tết quê em... bé cố gắng múa và hát theo cho dù tiếng Việt đang còn bập bẹ chưa rõ.
Càng ngày Nhung càng nhận thức rõ hơn về cội nguồn, khát khao muốn về Việt Nam tìm lại người mẹ đã sinh ra mình. Cô bé lớn nhanh và bắt đầu tò mò về gốc gác của mình. Một hôm, khi thấy một người mẹ mang bầu, Nhung quay lại hỏi người mẹ nuôi: “Ngày xưa mẹ sinh ra con ra từ bụng này ko?”. Bà Carrie Welch im lặng, xoa đầu và ôm Nhung vào lòng rồi nói: “Không, mẹ nhận con từ Việt Nam về” khiến cô bé bật khóc.
Năm 2007, Nhung có thêm đứa em trai Minh LaBarge, quê ở Bến Tre. Ngôi nhà ông bà Sherman LaBarge lại thêm một niềm vui khi Nhung có bạn để nô đùa. Sau những lần chơi với bạn người Việt, hay mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, Nhung và em trai đã nuôi ước ao gặp được mẹ đẻ và trở về nơi chôn nhau cắt rốn.
Sau nhiều lần hứa hẹn, ông bà Sherman LaBarge quyết định đưa hai con về Việt Nam. Nhung đã nhảy cẫng lên trong niềm vui sướng. Trong một buổi chiều đáp xuống sân bay Đà Nẵng, gia đình ông bà Sherman LaBarge và Carrie Welch cùng hai đứa con nuôi gặp được anh Hà, giảng viện trường ĐH Kiến trúc Đà Nẵng. Khi biết câu chuyện của đứa trẻ 11 tuổi tha thiết muốn tìm lại mẹ đẻ, anh Hà đã đưa gia đình đến trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mô côi của Hội chữ thập đỏ Đà Nẵng.
Sự bất ngờ tới thăm của gia đình ông bà Sherman LaBarge và Carrie Welch cùng hai đứa con nuôi khiến nhiều bà mẹ ở trung nuôi dưỡng rơi nước mắt. Bà Nguyễn Thị Hiền, nguyên Giám đốc trung tâm không nói nên lời khi ôm choàng lấy hai đứa trẻ bé nhỏ, rồi khóc. “Đây là lần đầu tiên, khi một đứa bé mình từng nuôi dưỡng về thăm và càng xúc động hơn con về đây vì muốn tìm lại mẹ đẻ của mình”, bà nói.
Trong những ngày ở thăm trung tâm, Nhung thường hát những ca khúc quê hương, tình cảm gia đình của những đứa trẻ Việt Nam như "Trống cơm", "Con cò bé bé", "Đưa cơm cho mẹ đi cày"... bằng giọng hát tiếng Việt bập bẹ khiến tất cả mọi người đều rơi nước mắt xúc động.
Khi được hỏi nếu mẹ đẻ của bé Nhung muốn nhận lại con thì tính sao, ông Sherman LaBarge im lặng suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Thật khó để làm việc đó. Chúng tôi sẽ vui hơn khi con gái mình có 2 gia đình để đi về giữa Mỹ và Việt Nam. Như thế chẳng phải tốt hơn sao?". Đang ngồi trong vòng tay của người mẹ nuôi, Nhung nhanh nhảu trả lời: "Con muốn Việt Nam và Mỹ đều là quê hương của mình".
Những ngày sau đó, gia đình ông bà Sherman LaBarge lại cùng hai đứa con nuôi tiếp tục hành trình vào TP HCM rồi Bến Tre… tìm lại bố mẹ ruột cho hai đứa con nuôi của mình. Vợ chồng Sherman LaBarge cũng hy vọng qua phương tiện truyền thông báo chí, bé Hoàng Thị Nhung có thể sớm tìm lại được cha mẹ đẻ đúng như tâm nguyện.
Theo Nông Thôn Ngày Nay