Em không biết nếu mẹ anh không cho cưới thì em sẽ phải làm sao nữa? Có điều gì đó ẩn sâu sau câu nói của anh không? Có dự báo một điều gì không may mắn không anh? Thực ra em đã coi trước rồi anh ạ! Thầy bảo rằng anh và em không thể lấy nhau, nếu lấy thì anh sẽ phải mất mạng, em sẽ đau đớn biết nhường nào sau khi nghe tin này nhưng nhờ sự động viên, khuyên nhủ của mọi người mà em vẫn duy trì tình cảm với anh. Nếu một ngày mẹ xem rồi tin vào điều đó và ngăn cản thì em sẽ xem như là số phận, mình thực sự "không nợ không duyên" nên không thể nào đến được với nhau. Nếu điều đó xảy ra ngay bây giờ, em không biết làm sao để chấp nhận một cách nhẹ nhàng như lời của em nói. Chỉ mới nghĩ tới thôi mà em đã đau đớn từng cơn, em nghe như tim mình bị ai đó bóp nghẹt. Tại sao bao người cũng tuổi tác như chúng ta nhưng họ vẫn lấy nhau và sống với nhau một cách vui vẻ bên những đứa trẻ thật xinh? Anh và em đều thấy được những người ấy. Nhưng biết mình có được như họ không, làm sao để mẹ không tin vào điều đó mà chấp nhận cho mình? Tình cảm của anh đủ lớn không để thuyết phục mẹ hay anh cũng sẽ nghe lời mẹ để xem tình cảm như một cơn gió nhẹ thoảng qua đời anh?
Em hứa là sẽ không buồn, sẽ chúc phúc cho anh khi anh tìm được một nửa thật sự cùng anh đi hết con đường hạnh phúc nhưng làm sao để em đối mặt và tim không dau, nước mắt không tuôn chảy hả anh? Anh hãy chỉ cho em phải làm cách nào đi? Nếu ngày đó thật sự sẽ đến, em chỉ xin anh đừng trốn tránh em. Em thẳng thắn nhìn vào sự thật nên anh hãy mạnh dạn nói thẳng với em một lời để em âm thầm chấp nhận như là định mệnh sắp đặt sẵn mà con người không thể nào thay đổi. Nếu như ngày đó xảy ra, em chỉ muốn thời gian quay ngược lại để em chọn cách không quen anh, mình mãi mãi là hai người xa lạ và không phải đớn đau như thế này. Sao số phận sắp đặt cho mình quen nhau, thương yêu nhau rồi lại ngậm ngùi lìa xa nhau. Làm sao em có thể bình yên khi thấy anh hạnh phúc bên người con gái khác mà không phải là em? Làm sao để em có thể quên đi những ngọt ngào mình đã trao nhau, quên bao kỷ niệm, quên những yêu thương nồng nàn, những cái ôm thật ấm, những nụ hôn ngọt ngào... Em phải làm sao đây?
Chia tay anh ngay từ bây giờ hay đợi lúc mẹ xem tuổi xong rồi ngăn cản thì mình sẽ chia tay? Nếu đợi đến ngày ấy thì lại thêm biết bao kỷ niệm và thêm bao nỗi đau lòng cho em nữa. Anh có hiểu lòng em đang đau nhói, tan nát thế nào không? Anh có buồn khi nhìn em đau khổ hay cũng chỉ nghĩ rằng tất cả là do số phận an bày cả thôi và con người thì phải chấp nhận? Em đâu có làm gì nên tội mà số phận lại nghiệt ngã với em như thế? Vừa bước vào yêu, mong sao được sánh bước cùng người mình thương suốt đời thì gặp phải cảnh trái ngang như thế. Dẫu biết tình cảm anh dành cho em không nhiều và không đủ lớn nhưng em vẫn nghe đau đớn khi phải xa anh. Có biết bao người rơi vào hoàn cảnh như em chỉ vì cái tuổi mà đành ngậm ngùi chấp nhận chia ly? Con người ta đã ăn sâu quan niệm tuổi tác mà không thể nào thay đổi được. Thật hay không chuyện tuổi tác, số phận con người, em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng giờ đây em không biết phải làm sao với vấn đề đó? Nhẹ nhàng như cơn gió thoát khỏi đời anh, nhẹ nhàng quên anh như quên một điều gì đó thoáng qua... em có làm được hay không, em cũng chưa biết nữa. Anh có biết mình phải làm sao không? Hãy cho em biết. Em sẽ mãi yêu anh - mối tình đầu với hy vọng mong manh.
Chuột con