Chiều muộn, trong căn nhà nhỏ của đôi vợ chồng trẻ Phạm Quốc Tuấn và Vũ Thị Dung ở huyện Nhà Bè (TP HCM), bé Ngọc Hà (7 tuổi) say sưa đọc bài, thỉnh thoảng lại gọi bố ơi ới để kiểm tra mình đọc đã đúng chưa. Dù đang phải làm một chân phụ vợ làm món ăn mới, song anh Tuấn vẫn tận tình uốn nắn cho con gái từng câu từng chữ.
"Nếu 10 năm trước anh ấy không có chuyến hành trình xuyên Việt để cầu hôn tôi thì có lẽ cha của con tôi bây giờ đã là người khác rồi”, chị Dung nhoẻn miệng cười rồi quay sang nhìn chồng đầy âu yếm.
Hết lớp 10 thì anh theo gia đình vào Nha Trang định cư, rồi học ĐH Luật ở TP HCM. Còn ở quê, chị cũng thi đậu vào trường ĐH Kinh tế quốc dân và lên Hà Nội học. Mọi mối liên hệ gần như bị cắt đứt, mãi tới năm đầu tiên đại học, khi nghe tin các bạn cũ thời cấp 3 đậu đại học anh mới viết một lá thư gửi chung, chúc mừng cả lớp. Nhận được thư, nhiều người cũng gửi thư lại hỏi thăm, trong đó có chị. Chị kể, cả hai người đều sinh ra và lớn lên ở Thái Bình, quen nhau từ thời còn “cởi trần tắm mưa” nhưng không ai nghĩ sau này sẽ về chung một nhà. "Hồi đó chỉ biết nhau vậy thôi, chứ anh nhỏ nhất lớp, khi nào xếp hàng cũng bị cô giáo bắt đứng đầu tiên, còn tôi thì cao nên cho đứng cuối hàng vì thế gần như chẳng mấy khi nói chuyện".
Lúc đó chị là dân chuyên văn, lại là người sống rất tình cảm nên lá thư đầu tiên của cô bạn học cũ để lại nhiều ấn tượng trong anh Tuấn hơn cả. "Tôi đã viết hồi âm ngay cho cô ấy, không hiểu sao lúc đó rất nóng lòng chờ thư trả lời", anh Tuấn thổ lộ.
Cứ thế, đều đặn mỗi tháng 2 lá thư đi, 2 lá thư nhận. Chị Dung khẳng định lúc đó chưa hề có chuyện yêu nhau, chỉ gần giống như những đôi bạn thân. Còn anh nghe chị nói xong lặng lẽ cười, anh bảo mình bị chinh phục bởi “những câu chữ trong thư cho tôi biết được tâm hồn của người con gái". Vì kẻ Nam, người Bắc nên những lá thư trở thành cầu nối tình yêu.
Biết yêu là vậy, song lúc đó Dung là người "rất có giá". Xong đại học, cô được nhận học bổng sang Italy rồi sau đó về làm việc trong một tổ chức nước ngoài với mức thu nhập rất cao. Còn Tuấn chỉ là chàng sinh viên mới ra trường, không có gì trong tay, công việc lại bấp bênh.
Lúc đó bạn bè ai cũng có xu hướng lấy Việt kiều hoặc một ông chồng vững về kinh tế để có thể dựa dẫm, chị Dung cũng nghĩ sẽ lấy được một ông chồng có điều kiện kinh tế tốt hơn anh Tuấn. “Tôi sẽ chọn ai làm chồng? Chả lẽ là một sinh viên nghèo vừa tốt nghiệp đại học, sống trong một căn nhà trọ tồi tàn và hàng ngày đạp chiếc xe đạp cà tàng tới tập sự tại một văn phòng luật vô danh, lương không đủ ăn", chị Dung nói về những đắn đo cứ bủa vây tâm trí mình mặc dù anh Tuấn đã tìm đủ mọi cách để thuyết phục.
Tuy nhiên, để làm được điều đó anh Tuấn đã mất hẳn một năm trời để chuẩn bị. Đầu tiên là phải chuẩn bị về thể lực để đủ sức đạp xe liên tục một quãng đường xa. Lúc đầu anh tập chạy để có thể rèn luyện sự dẻo dai, sau đó chuyển qua tập đạp xe. Mỗi ngày đều đặn hai lần anh đạp xe từ quận Bình Thạnh ra tới Thủ Đức rồi lại đạp về, còn để tập leo đèo mỗi ngày anh đạp xe 5 vòng quanh cầu Sài Gòn. Chẳng có gì để thuyết phục ngoài việc thể hiện cho Dung thấy ý chí của mình, anh Tuấn lên kế hoạch đạp xe từ Sài Gòn ra Hà Nội để ngỏ lời cầu hôn và cũng muốn chứng tỏ rằng "nếu có quyết tâm điều gì cũng có thể làm được".
Khi cảm thấy đủ tự tin có thể đến với người yêu, anh Tuấn nhẩm tính sẽ tới Hà Nội trong vòng 18 ngày nên ra "chỉ tiêu" trung bình mỗi ngày phải đi được 100 km. Dù đã tính rất kỹ nhưng có những đoạn mình không thể lường trước được. Đó là khi ra tới miền Trung, khúc Ninh Thuận, Bình Thuận gió thổi ngược chiều, có những đoạn anh phải xuống đẩy bộ. "Hay những hôm mưa gió, nước xối vào mặt rát buốt và cũng có ngày trời nắng như lửa đốt vẫn cố mà đi vì đã hứa với cô ấy. Thậm chí ngay cả lúc đạp qua nhà cha mẹ ở Nha Trang tôi cũng chỉ tạt vào thăm được một lúc, rồi lại nói dối mọi người để đi cho kịp lộ trình đã vạch", anh Tuấn kể.
Ngày đạp xe, đêm vào nhà dân xin mắc võng nằm ngủ, có khi không xin được nhà nào cho ngủ ké thì chạy vào nhà thờ hoặc hiên nhà ai đó ngủ tạm, sau 17 ngày anh ra tới Hà Nội.
Còn chị Dung cho biết, hồi đó chị và cả gia đình không tin là anh Tuấn đạp xe từ TP HCM ra Hà Nội. Khi nhận được điện thoại của anh bảo ra đường Giải Phóng đón, chị cứ nghĩ anh sẽ bước xuống từ một chiếc xe khách Bắc - Nam. Nhưng đợi gần 2 tiếng đồng hồ, thấy xe khách cứ đậu rồi lại đi mà chẳng thấy anh đâu, đúng lúc định quay đầu về thì nghe thấy tiếng anh gọi.
"Thú thực lúc đó nhìn thấy anh chán lắm. Gầy quắt, đen xạm và nhem nhuốc. Nhưng cũng ngay lúc đó tôi đưa ra quyết định quan trọng nhất của đời mình là sẽ lấy anh làm chồng. Bởi tôi cảm thấy mình có thể yên tâm giao phó cuộc đời cho người đàn ông đầy bản lĩnh, ý chí này", chị nhìn anh âu yếm nói.
Cưới anh rồi, chị đành phải khăn gói rời xa quê, xa gia đình, từ bỏ một công việc tốt với thu nhập cao để theo anh vào Sài Gòn với hai bàn tay trắng và số nợ mà anh đã mượn để cưới hỏi mình. 10 năm sau quyết định đầy táo bạo đó, chị luôn cảm thấy mình đã đúng. Sau ngày cưới, mặc dù nợ nần chồng chất chị vẫn động viên anh ra nước ngoài học thêm bằng thạc sĩ ở Anh và Mỹ, sau đó lại phải vay tiền mua nhà.
Hiện tại chị đang làm tư vấn chứng khoán cho một công ty nước ngoài với mức thu nhập cao, còn anh cũng đã có một công việc ổn định, đúng chuyên ngành Luật của mình. Cô con gái Ngọc Hà cũng đã bước vào lớp 2.
“Giờ thì nợ đã trả hết rồi, nhà cũng đã mua rồi, cả hai vợ chồng đều có công việc ổn định. Nhìn con gái càng ngày càng giống ba tôi thật sự cảm thấy cuộc sống của mình rất thanh thản và hạnh phúc. Từ khi lấy anh đến giờ, trong đầu tôi chưa bao giờ nghĩ tới hai từ hối hận”, họ nhìn nhau cười mãn nguyện.
Cảm động trước câu chuyện tình của hai người, Đại sứ Cộng hòa Italy tại Việt Nam, ông H.E Alfredo Matacotta Cordella (nơi chị Dung làm việc), đã rất tâm đắc khi nghe câu chuyện về chiếc xe đạp đặc biệt này, và nhất định đòi chụp bằng được một tấm hình cưới cho hai người cùng với chiếc xe đạp.
Nhớ lại chuyện tình của người bạn thân, anh Nguyễn Xuân Ba cho biết, hai người cùng quê Thái Bình, anh quen Tuấn từ hồi còn học lớp 7, sau này anh cũng vào Sài Gòn sống nên hai người rất thân nhau. Biết khá rõ chuyện tình của bạn, ngày anh Tuấn quyết định đạp xe ra Hà Nội, anh rất lo cho bạn nhưng không dám cản. "Nó rất yêu cái Dung, mình đành phải tin rằng tình yêu sẽ giúp nó làm được mọi việc nên không cản. Với lại Tuấn cưa cẩm mãi cái Dung mới chịu "đổ", mình phải động viên thằng bạn thân cố lên thôi", anh Ba cười cho biết.
Theo VnExpress