Nhớ lại cái ngày đau khổ đó, em một mình ngồi ở công viên, nhớ anh, giận anh, trách móc anh, dằn vặt bản thân mình, đấu tranh giữa con tim và lí trí để cuối cùng em lấy hết can đảm gửi tin nhắn cho anh, em không ngờ đó là tin nhắn cuối cùng của tình yêu. Chúng ta chia tay mà không một lần nói chuyện, chỉ một tin nhắn thế rồi tan nát hết tình cảm đầu đời của em.
Nghĩ cũng thật buồn cười, thừa biết anh có người khác, em hoàn toàn cảm nhận được sự thay đổi, sự phản bội nhưng em vẫn chần chừ, đấu tranh tư tưởng để nói lời chia tay, đấu tranh để làm gì cơ chứ rồi anh đã ừ một cách nhẹ nhàng, không đắn đo như cái cách anh nói yêu em. Thế nhưng chưa bao giờ em trách anh, chưa bao giờ em hận anh, chưa bao giờ em ghét anh. Tình yêu em dành cho em vẫn trọn vẹn trong lòng. Dù cho em vẫn còn yêu, vẫn còn thương nhưng em hoàn toàn không hi vọng gì vào sự trở lại của đôi ta. Em chỉ hi vọng anh luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, thành đạt và có thật nhiều người yêu thương anh. Hi vọng anh đã tìm được người con gái yêu anh như em đã từng yêu. Chỉ cần anh hạnh phúc.
Còn em, em nhất định sẽ không sao, em sẽ sống thật tốt, thật khỏe mạnh, thành đạt, dù thời gian này có khó khăn nhưng em sẽ cố gắng vượt qua, nhất thời không thể xóa đi những tổn thương trong lòng, em tin thời gian là liều thuốc kì diệu, nó sẽ xoa dịu nỗi đau của em, đến lúc ấy nhất định chúng ta sẽ lại là bạn của nhau.
Mưa