Những ngày qua, cái chết của anh Võ Trung Bửu (46 tuổi) khiến nhiều người dân xã Bình Quý, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam ngỡ ngàng, đau xót. Trong đó, người gánh chịu nỗi đau lớn nhất có lẽ là chị Huỳnh Thị Minh Trang (39 tuổi) vợ anh Bửu.
Chị Trang cho biết, năm 1998, chị và anh nên nghĩa vợ chồng. Đến nay đã có với nhau 3 người con. Cháu đầu năm nay học lớp 11, cháu thứ hai học lớp 6, còn cháu út năm nay mới 5 tuổi.
“Trước khi cưới nhau tôi đã biết anh Bửu mắc bệnh tâm thần nhưng do tôi quá yêu thương anh ấy nên quyết định kết hôn mặc dù bị gia đình ngăn cản. Nhiều năm nay, anh Bửu phát bệnh, buồn bã, u sầu nên anh không làm được nhiều việc, phải thường xuyên nằm một chỗ. Những lúc đó, tôi luôn động viên, an ủi anh Bửu, em sẽ cố gắng làm để nuôi các con ăn học và mẹ, ba để anh Bửu yên tâm, dưỡng bệnh. Tuy bệnh tật nhưng những lúc bình thường anh ấy rất yêu thương vợ con và là chỗ dựa cho cả gia đình” - chị Trang nghẹn ngào nói.
Mặc dù mang bệnh tật trong người nhưng anh Bửu vẫn cố gắng chăm chỉ làm ruộng để có tiền phụ giúp gia đình. Cuộc sống gia đình tuy khó khăn, nhưng đầy ắp tình yêu thương.
Thế nhưng ba năm trở lại đây, bệnh tình của anh Bửu ngày một nặng hơn khiến anh thường xuyên lên cơn. Cũng từ đó, anh không thể lao động được nữa. Thương chồng nhưng không có tiền thuốc thang nên chị Trang chỉ biết an ủi, động viên chồng không nên buồn rầu để bệnh tình thêm nặng.
Để có tiền lo cho cả gia đình, chị Trang xin vào làm cho một công ty may với mức lương 3 triệu đồng mỗi tháng. Bị cái nghèo, cái khổ đeo bám, nhiều lúc tủi thân, buồn phiền, nhưng sợ chồng biết lại nghĩ quẫn nên chị cố nuốt ngược nước mắt vào trong mà vui vẻ sống.
Chị Trang kể: “Chiều ngày 29/2, tôi vừa đi làm về thì ảnh chạy lại dắt xe giúp tôi, tôi thấy lạ nên hỏi hôm nay anh có khỏe không. Ảnh cười nhưng tôi thấy trên mặt ảnh thoáng một chút gì đó buồn rầu. Đến tối, lúc phụ tôi nấu cơm thì nói anh làm chồng mà bất tài quá, anh sống chỉ làm gánh nặng cho em thôi. Kiếp này anh nợ em nhiều quá, hi vọng kiếp sau sẽ bù đắp được cho em. Em ở lại cố gắng chăm sóc các con và cha mẹ giúp anh. Đừng để các con đói. Tôi an ủi hết lời, anh không nói gì nữa, vào nhà sau nằm nghỉ”
Khoảng 20h tối cùng ngày, con anh Bửu là cháu Võ Trung Châu vào phòng gọi cha dậy uống thuốc nhưng không thấy cha ở đâu. Cả nhà chia nhau tìm khắp xóm vẫn không thấy. Đến khoảng 20h30, một người hàng xóm phát hiện anh Bửu đã treo cổ trên cây sau vườn nhà.
Theo ông Võ Khánh (78 tuổi, cha ruột anh Bửu), trước khi tìm đến cái chết, anh Bửu đã gặp những người hàng xóm để “gửi gắm” vợ con, nhờ mọi người giúp đỡ. Nhưng vì ai cũng tưởng anh lại lên cơn và nói bậy nên không để ý, đến tối cùng ngày thì xảy ra sự việc đau lòng này.
Theo Công Lý