Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo lam lũ, lớn lên trong với một cuộc sống thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, tự nhủ rằng sau này nhất định sẽ không phải để các con của mình phải thiếu đi tình cảm của bất kỳ ai.
18 tuổi tôi có một tình yêu đẹp với anh chàng xã kế bên. Duyên phận đã đưa tôi đến bến bờ hạnh phúc. Sau hơn một năm tìm hiểu chúng tôi đã có một đám cưới diễn ra theo những gì mà mình mong đợi. Nhưng cuộc sống đúng là không công bằng. Sau những chuỗi ngày về nhà anh làm dâu, làm vợ, cuộc sống không như những gì mà tôi mong tưởng. Anh không có việc làm chỉ suốt ngày tụ tập bạn bè nhậu nhẹt đêm mới về.
Tưởng rằng sau khi có con thì anh sẽ thay đổi, quan tâm đến gia đình hơn. Trước khi bé gái đầu của tôi chào đời tôi nghĩ mình gắng gượng cho cuộc sống này được. Nhưng càng ngày anh càng lún sâu vào cuộc sống nhậu nhẹt với những hôm đi thâu đêm không về. Tôi đã cố gắng khuyên bảo anh lo cho cuộc sống của vợ chồng để con không phải khổ… Rồi cuộc sống cứ vậy diễn ra được gần một năm thì anh lại chứng nào tật đấy. Đứa con thứ hai của chúng tôi cũng ra đời nhưng lần này thì anh lại càng tỏ ra là người cha không ra gì.
Anh lao vào cờ bạc rồi hút sách. Kết quả thì anh phải vào trại cai nghiện. Tôi một mình nuôi con và hy vọng ngày anh trở về. Vì tình yêu và niềm tin cho anh tôi dành cho anh còn lớn lắm. Hai năm sau đó anh cai nghiện xong về nhà trong sự mong mỏi của tất cả mọi người. Hơn ai hết vì tôi và con rất cần có anh. Nhưng cuộc sống như vậy diễn ra chẳng được tày gang.
Ảnh minh họa: Asiaone. |
Anh lại giao du với những người bạn đã quen khi đi trại. Và chuyện gì đến cũng phải đến. Anh lại vào trại lần hai. Nhưng lần này không giống như những lần trước. Anh đã quen và có tình cảm với một cô cũng cảnh ngộ với mình. Những lần đến thăm là những lần anh hắt hủi và coi thường tôi. Tôi hận vì mình đã quá yêu và đặt niềm tin vào anh để rồi anh phản bội. Gia đình nhà anh thì coi thường thôi.
Cuộc sống cứ diễn ra như vậy tôi đi làm một mình và nuôi con. Chừng đấy thôi cũng khiến cho tôi bật khóc khi đêm về. Thời gian này tôi có quen một anh. Anh ấy thông cảm và hiểu hoàn cảnh của tôi. Anh thương cho tôi sao lại vẫn phải quỵ lụy và chăm sóc gia đình chồng quá nhiều.
Đỉnh điểm nhất là lần lên thăm, chồng đã ép tôi ký vào tờ đơn ly hôn. Không ngần ngại tôi đã ký vào đó. Rồi chợt nhớ đến hai đứa trẻ vô tội. Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để chúng phải thiếu thốn tình cảm giống như mẹ nó.
"Nhưng các con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi các con khi đã làm cho các con sống trong cảnh thiếu thốn như vậy. Sau này khi trưởng thành con sẽ hiểu mẹ tại sao mẹ lại làm như vậy. Mẹ đã quá sức chịu đựng của mình rồi. Mẹ phải tìm hạnh phúc cho riêng mình thôi các con ạ. Giờ các con sống cùng ông bà nội nhưng mẹ vẫn luôn theo sát các con cho đến khi các con trưởng thành". Đó là những lời tôi muốn nói với các con mình. Tôi có tàn nhẫn không khi bỏ các con ra đi, nhưng nếu mang con theo tôi có lo nổi cho các cháu không? Tôi rất bế tắc.
Hà Văn
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.