Thời gian, công việc, cuộc sống, có bao điều chất chồng lên đôi vai của mỗi người, em lại tạm để cho lòng mình lắng xuống. Ừ, mà cũng chỉ lắng xuống thôi anh à. Một ngày nào đó như hôm nay chẳng hạn, thời tiết Sài gòn cũng đủ lạnh làm cho em nao lòng và em cũng phải chiều theo ý muốn của con tim em. Ngược thời gian để tìm lại cảm xúc của thời tuổi trẻ, thời chỉ biết thích nhìn trộm và đêm về mơ tưởng, một lúc được đứng cạnh nhau thôi thì đã thấy tim mình thổn thức để rồi mỗi chiều lặng lẽ đạp xe lòng vòng tìm hình bóng ai. Chiều vừa tắt, phượng còn rực màu đỏ thắm, bằng lăng tím đến nao lòng, đó là những buổi chiều cuối cùng của một thời áo trắng. Em như nghiêng mình để lắng nghe chiều xuống dần cùng với những vòng xe qua những con đường nho nhỏ, yên bình. Lúc đó, em ước gì mình có thể níu giữ được thời gian, ước gì em vẫn là tuổi 18. Nhưng hình như em chưa kịp chia tay với tuổi 18 thì nó đã vuột qua tự bao giờ. Có quá nhiều thay đổi và một ngày nào đó em biết mình đã lững thững những buớc chân xa nhà đầu tiên với đất Sài gòn này. Em đi, mang theo cả hình bóng anh vào giảng đường. Chẳng còn một người bạn trai nào có thể đánh động được trái tim em. Và có một ngày không như mọi ngày đó là em nhận được thư anh. Em đã khóc. Sâu thẳm trong tim, em rất yếu đuối nhưng không hiểu vì sao khi đối diện với anh, với những con chữ nắn nót cho anh, em bao giờ cũng mạnh mẽ đến lạnh lùng. Ừ, có lẽ vậy mới đúng là em chăng? Tình yêu dành cho anh ngày càng lớn nhưng hình như em chưa bao giờ dám biểu hiện ra bên ngòai. Em vẫn mãi đuổi theo trò chơi cút bắt tình yêu... Ngày em theo chồng không chủ đích, em vẫn mang theo hình bóng anh trong đời sống vợ chồng. Gặp lại anh, vẫn cười tỏ ra hạnh phúc. Ngày anh cưới vợ, em đau khôn nguôi... Bây giờ em vẫn là em của bao nhiêu năm về trước, vẫn lắng nghe từng bước đi của anh bên cạnh vợ con anh, vẫn buồn, vẫn vui theo từng khúc ngoặt của cuộc đời anh nhưng em khác trước đã dám cho anh biết rằng em đã từng yêu anh biết bao nhiêu. Và anh biết không, càng ngày em càng hiểu cái giá của trò chơi cút bắt tình yêu ngày ấy: café không có anh rất đắng và có lẽ đắng như cuộc đời còn lại của em.
Tran Mi Mi