Khang Tú Nhi
(Tôi làm thơ)
Em nhắm mắt vào, tôi cho em một điều kỳ diệu
Hãy bình yên sau giông tố em qua
Sao chỉ có nụ hôn ngập ngừng như có gì ấp ủ
Điều diệu kỳ đi đâu, anh giấu đi đâu?
Em hãy quay lại, tôi cho em một món quà
Là những gì vô giá, em đã có trong tay
Em nhìn tôi nghi hoặc, sao chỉ là đôi vai em đã tựa
Món quá giản đơn, anh còn tiếc điều gì?
Em quay mặt đi về phía ngày đầy nắng
Nơi có một giấc mơ đỏ rực những cánh hồng
Em đã bước, bước xa phía đời đầy cám dỗ
Em! Nếu có trở về, tôi vẫn cho em một cuộc tình.
Vài nét về tác giả:
Thơ như một sở thích. Không, chính xác là niềm đam mê, là nơi trú vào đó tất cả những buồn vui, khó nhọc đời thường... làm mình thấy nhẹ nhõm hơn. Giống như một niềm đam mê nào đó của bạn, thơ có sức ảnh hưởng ghê gớm với mình.
Mặc dù có thể những vần thơ của mình vẫn còn ngọng dại giống như một đứa bé con hay một người đàn bà thả tất cả vào thơ, muôn mặt của những xúc cảm, rung động, thoắt vui, thoắt buồn... những điều dù méo hay tròn, mình cóp nhặt lại "ném" vào thơ.
Thơ đã đăng: Cho em, Ngày gió về, Phai, Nắng buồn hay mưa, Hương xưa, Cà phê một mình, Số hai, Người yêu tôi vẽ tranh, Nín đi em, Đãi bôi, Giai nhân,Tuổi hai sáu, Chia