Vòng quay của cuộc đời cứ xô đẩy tôi đi, không bến bờ yêu thương cũng không một nơi chốn bình yên để tôi về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Ngày vẫn đến, đêm vẫn đến… tôi cười, tôi hát trong nỗi buồn thầm lặng xót xa. “Số phận” và “duyên nợ” đã đeo đẳng tôi suốt một thời xuân trẻ, hai mươi mấy mùa đông đi qua, hai mươi mấy mùa lá rụng để lại trong tôi những vết xước lạnh lùng… Hạnh phúc đối với tôi sao xa xôi quá, cứ mãi kiếm tìm và hy vọng nhưng biết bao giờ hạnh phúc mới trở lại bên tôi?
Bây giờ tôi đã bước sang cái tuổi 25, mới hôm qua tôi vẫn thấy mình còn xuân trẻ, sao bây giờ tôi lại bỗng nhìn mình với ánh mắt rưng rưng, tôi đã không còn trẻ để cứ mãi mơ về những hạnh phúc xa xôi, những mơ màng của một thời hoa mộng. Tôi cũng quen rồi những buổi chiều một mình tôi lẻ bóng, ngày lại ngày tôi đi về lặng lẽ với thời gian, không còn ai bên cạnh, cũng không ai sẻ chia những buồn vui của cuộc đời… Không còn những tháng ngày tôi phải cố tập “quên” và “quen”, tập quên đi một hình bóng, một ký ức, một cuộc tình, tập quen với nỗi nhớ, nỗi buồn và sự trống trải cô đơn khi không còn anh. Không quên thì cũng phải quên, không quen thì mình cũng sẽ quen phải không anh?
Cuối cùng thì tôi vẫn chỉ mình tôi, tôi kiêu kỳ, tôi ngang bướng, tôi mạnh mẽ nhưng để làm gì khi mỗi lúc đêm về tôi lặng lẽ gói trọn một niềm riêng? Cái vỏ ngoài gai góc đã làm tôi xót xa đau đớn hơn nhiều. Sự yếu mềm của một người con gái đã bao lần cho tôi thấm hiểu cái số phận nhiều cay đắng của riêng tôi. Một đứa con gái xinh xắn, dễ thương trong mắt mọi người lại chịu nhiều đắng cay trong tình cảm, hạnh phúc vẫn cứ mãi là một ẩn số trong tôi.
Đêm nay tôi lại nhớ anh, nỗi nhớ làm tôi se sắt, hồi tưởng về một thời đã qua, một thời yêu…một thời tôi lặng lẽ bên anh, một thời tôi đã khóc…Vậy đó mà mình đã xa nhau, lặng lẽ, nhẹ nhàng như ngày nào mình đã đến. Ưh thì cũng chỉ là tình yêu, yêu rồi xa cũng đâu có gì lạ hay to lớn, chỉ là mình không duyên phận thôi phải không anh? Hãy cứ đổ lỗi cho hai chữ “duyên phận” khi mình không thể đến được với nhau. Nếu như thời gian có quay lại tôi tin tôi sẽ không dại khờ để mất anh thêm một lần nữa. Cuộc đời là như thế, cái gì khi có trong tay mình không hề biết trân trọng, khi mất đi rồi mới thấy hối tiếc, phải không anh?
Chỉ là chia tay thôi, chỉ là không còn anh nữa thôi mà sao mọi thứ xung quanh tôi lại thay đổi nhiều đến thế… Người yêu ơi, mất anh rồi tôi mới thấy tôi yêu anh và cần anh biết bao. Dù kết quả của cuộc tình này không được như những gì mình cùng mơ ước nhưng hãy nhớ về nhau như một kỷ niệm đẹp trong đời. Hãy tin rằng trên cuộc đời này, ở một nơi nào đó vẫn còn một người con gái nhớ về anh, yêu anh và thầm lặng bên cuộc đời anh.
Mèo Linh