Ông Hùng, 53 tuổi, tiết lộ từng sở hữu 5 hay 6 chiếc xe cổ kiểu này. "Chiếc xe này được chú đánh giá cao nhất, cưng chiều hơn cả bà xã đấy!".
![]() |
Chiếc Volkswagen 1303 của ông Hùng. |
Ông kể: “Mua về cách đây hơn 2 năm, riêng thời gian sửa chữa lại để sử dụng được như hiện tại cũng mất hơn 1 năm. Nhiều khi tưởng sẽ thất bại vì không thể tìm được dù chỉ 1 phụ tùng thay thế, nhưng rồi niềm đam mê đã giúp mình theo đuổi đến cùng. Tiền đầu tư vào nó không nhiều mà cái chính là chất xám...”.
Ít ai dám đi xuyên Việt nhiều lần bằng xe hơi, lại còn là xe cổ nữa. Nhưng ông Hùng thì khác, ngồi cả ngày trên xe cũng không chán. Một năm đi tour cũng đến chục lần, mỗi lần từ Nam ra Bắc, lòng vòng cũng mất 6-7 nghìn cây số.
Cả xe và chủ xe đều chẳng giống ai. Sau 1 năm tân trang và nâng cấp, chiếc Volkswagen trở nên “mỹ mãn”.
Theo Tiền Phong, năm 2002, ông Hùng bỏ ra 40 triệu đồng, mua về chiếc xe như đống sắt vụn. Chặng đường gian nan thực sự bắt đầu từ đây. Tiền không quan trọng, nhưng có những thứ có tiền mà không mua được. Chiếc xe có lẽ chỉ còn động cơ, khung là tốt. Hầu hết các bộ phận hư hỏng đều được thay mới bằng cách đặt mua qua mạng từ bên Đức. Tổng chi phí mua thiết bị ban đầu cũng đến 50 triệu đồng.
Vẫn chưa hết. Những chi tiết nhỏ nhặt mới thực sự khó kiếm. Với chiếc Volkswagen này, ông Hùng đã lùng mua phụ tùng thay thế từ khắp 3 miền đất nước. Có những lần ông Hùng phải lên Sa Pa, Điện Biên Phủ, hay phải ra tận các tỉnh miền Trung chỉ để mua phụ tùng cho xe. Nhiều chi tiết, chẳng hạn như cái quay tay cửa kính, ông Hùng mua được từ... hàng đồng nát. Không phải vì giá rẻ, mà vì đúng chủng loại dành cho xe.
Chiếc xe đầy vẻ cuốn hút: Nước sơn đen kiểu cổ bóng loáng (sơn tại Sài Gòn), logo, biểu tượng và các cửa kính thì vẫn còn nguyên vẹn. Toàn bộ hình dáng bên ngoài có thể nói là “nguyên bản". Ông Hùng cho biết, tiêu chí duy nhất khi tân trang những chiếc xe cổ là “phải trả lại tên cho em”, nghĩa là phụ tùng phải đúng đời xe.
Nội thất bên trong xe toát lên nét cổ vốn có của nó. Tổng thể nội thất màu nâu sậm. Ấn tượng nhất là vô lăng và một số chi tiết được sơn giả gỗ. Thoạt nhìn tưởng chúng được ốp bằng loại gỗ xịn. Nhưng thực ra chúng được sơn theo công nghệ sơn mà chỉ đất Sài Gòn mới có (từ năm 2001).
Cổ mà vẫn lộng lẫy. Ra Hà Nội, có lần ông Hùng hú vía vì bị công an thổi còi. Đỗ lại mà chưa biết mình vi phạm lỗi gì. Hóa ra, anh cảnh sát "choáng" quá, thổi lại để... “Cho em xem nhờ cái xe tí. Đẹp quá!”.
Đã nhiều người hỏi mua, nhưng ông Hùng đều từ chối. Ông bảo: “Tôi chẳng bao giờ bán! Hỏng thì lại tìm đồ thay thế, còn khi già quá không đi được số tay thì lắp số tự động. Tôi sẽ giữ nó đến lúc chết!”.
Yêu xe đến mức “hâm”. Nhiều khi đang đêm ông mò xuống nhà lau xe, vừa lau vừa ngắm “đứa con cưng” của mình như bị thôi miên.
Vào ngày nghỉ cuối tuần, ông lại cùng bạn bè rủ nhau đi chơi xa. Mỗi người một chiếc xe cổ màu sắc, kiểu dáng khác nhau. Gặp nhau, uống trà, rồi chủ đề cuối cùng lại vẫn là xe. Thú vui chơi xe là vậy. Với những con người này, được cùng nhau bàn luận, so sánh về những chiếc xe của mình và của bạn bè, rồi mách bảo nhau nơi nào bán xe đẹp, phụ tùng cho xe… là câu chuyện không bao giờ có điểm dừng.
Chồng đam mê xe cổ, vợ cũng dần đam mê theo. Giờ đây, cứ mỗi lần có ý định mua thêm phụ tùng gì mới là ông lại bàn luận với vợ trước. Thậm chí khi ông đang ở Hà Nội, đã “kết” mua một thứ đồ rồi nhưng vẫn phải gọi điện về hỏi vợ trong Sài Gòn. "Thế rồi "vật vã trắng đêm” để đưa ra quyết định mua thứ chẳng để làm gì. Vì đâu phải những thứ mua về đều hợp với chiếc xe của mình", ông Hùng tâm sự.
"Toàn xe duy nhất chỉ có một thiết bị hiện đại, đó là chiếc máy điều hoà nhiệt độ. Bởi thời tiết nóng như ở Việt Nam thì không thể nào thiếu bộ phận này", ông Hùng bảo thế.
Một số hình ảnh về chiếc xe cổ của ông Hùng
