- Bước qua những tháng ngày mà hạnh phúc quá mong manh, rồi chịu đựng, rồi tan vỡ và ly hôn, dù là ai chăng nữa cũng khó mà tránh khỏi những thất vọng, hụt hẫng, hối tiếc. Đã hơn một năm kể từ ngày ly hôn, bạn bè và đồng nghiệp đối xử với chị ra sao?
- Trước đây tôi hay nghĩ: ừ, thì mình cũng có những người bạn cũ, bạn từ thời sinh viên nghệ thuật, học chung trường chung lớp; ừ, thì mình thẳng như ruột ngựa, bạn mình cũng thế, lại thân thiết, có gì hai mặt một lời với nhau. Vậy mà, khi tôi sa sút trong công việc, gặp tai nạn ngoài phố, gặp khó khăn trong tình cảm... họ thừa dịp đạp cho mình chết luôn. Không đạp thì cũng giả vờ không quen biết, không thấu hiểu, làm lơ không muốn chia sẻ, hoặc cũng dựng chuyện, xuyên tạc này nọ.
Nói ra thì sợ mọi người trách tôi sao mà tham sân si, quá hỉ nộ ái ố..., nhưng rõ ràng, tất cả những vụ việc gây tai tiếng không đáng trước đây đều "lấy lý do chính" từ bạn bè đồng nghiệp. Bây giờ nhìn lại, chỉ trừ mấy người bạn "gay", một vài người bạn thân từ khi còn học cấp 2, tôi chẳng có ai là bạn cả, nhất là bạn nữ.
- Những người bạn thân học chung hồi cấp 2 thỉnh thoảng dành ra một ngày chở chị đi diễn, đi đóng phim thì có vài lần đã nhắc đến, còn những người bạn "gay" (đồng tính nam) thì hình như đây là lần đầu tiên?
- Càng ngày tôi càng thấy mình dễ gần gũi với những người thuộc thế giới thứ ba. Càng ngày họ càng được xã hội thông cảm, chia sẻ. Chơi thân với họ, tôi thấy mình lanh lợi hơn, học được nhiều thứ lắm, nhất là sự thẳng thắn, dũng cảm và chân thực. Đặc biệt, ở bên họ không có sự ganh ghét, gièm pha, ích kỷ... mà chỉ có sự cạnh tranh lành mạnh.
Nghệ sĩ Việt Hương. |
- Chị không có bạn nữ, nhưng lại chơi thân với "gay", tại sao vậy?
- Có lẽ do tính tôi đàn ông. Chơi với phụ nữ cũng không được, mà gần đàn ông cũng không xong. Những người bạn "gay" thì "đa hệ" hơn. Họ vừa có sự cứng cáp vừa phải của đàn ông, lại vừa có sự mềm mại, tế nhị của phụ nữ. Tôi vốn sợ những kiểu người hoặc cứng đờ, hoặc mềm nhũn - kiểu nào cũng có vẻ không phù hợp, rất khó chơi.
Với lại, tôi thấy những người bạn "gay" rất giỏi, giúp mình thì rất nhiệt tình và tới nơi tới chốn. Ngoài ra, họ còn tinh tế trong công việc, cũng như tình cảm, tình yêu... Gần gũi họ tôi thấy mình tìm được sự vui vẻ, an toàn và học được nhiều kinh nghiệm về điểm yếu, điểm mạnh của riêng đàn ông, của riêng đàn bà từ họ.
- Chị có thể cho biết những nguời bạn đặc biệt ấy là ai được không?
- Cùng giới biểu diễn, tôi chỉ còn lại những người thày, những người anh, người chị và đồng nghiệp đơn thuần. Tôi chẳng có bạn thông thường, theo nghĩa có thể tâm sự được, đáng tin cậy và dễ chia sẻ.
Những người bạn "gay" của tôi hoạt động trong nhiều lĩnh vực, từ tạo mẫu, thư ký, kế toán, nhà hàng, nghệ thuật... cho đến giới chức sắc, giám đốc. Họ đến với tôi một cách tự nhiên, chẳng có ai giới thiệu cả.
Ban đầu do yêu cầu công việc, chúng tôi cộng tác với nhau, sau thấy tôi có những bối rối trong cõi thất tình nhục dục này, nên họ quyết định kết bạn để giải khuây, cứu giúp tôi vượt qua cơn hoạn nạn, hoặc tư vấn cho tôi những tuyệt chiêu. Đi chơi với họ, cứ gọi mấy mẹ, mấy má, mấy bà nội là thấy gần gũi liền. Tôi thì uống cà phê, họ uống cam vắt, sữa tươi... dễ thương là vậy đấy!
- Chị chơi như thế, những người có trái tim nhân từ thì chia sẻ được, nhưng còn những điều tiếng phải gánh chịu thì sao?
- Tôi đã bước qua được những lời đặt điều, vu khống chết người thì còn sợ gì chuyện gièm pha nói xấu. Hơn nữa, tôi cũng đang tìm cách để sống thật với mình, biết chia sẻ và biết an nhiên tự tại. Tham sân si đến bao giờ nữa. Cõi thất tình vốn mê đắm và mệt mỏi nhưng tôi chưa thể chạy trốn nó. Vì thế chỉ còn cách chung sống với nó nhiều hơn, hài hòa hơn. "Gay" thường không thích chơi với "lesbian", và ngược lại, "lesbian" cũng thế. Tôi không cần minh định mình có phải "lesbian" hay không, mà chỉ có điều rất thật rằng: tôi đang khao khát một vòng tay đàn ông và một hai đứa con để bế bồng.
- Sau khi hạnh phúc đầu tiên đổ vỡ, trước khi đi bước nữa với người thứ hai, chị rút ra được kinh nghiệm gì cho mình và cho những ai có cùng cảnh ngộ?
- Kinh nghiệm về sự đổ vỡ, về việc đánh mất hạnh phúc ư? Chắc là không có và không ai muốn thứ kinh nghiệm ấy đâu. Bản thân tôi không giữ được hạnh phúc thì làm sao dám khuyên ai, vì khuyên là đồng nghĩa với mang điều tốt đến cho họ. Nhưng rõ ràng, hạnh phúc không thể đến từ cố gắng của một người, mà phải luôn cần sự hy sinh của cả hai bên.
Lúc trước, tôi chỉ giỏi ra ngoài kiếm tiền, còn về nhà thì vụng về, cơm không biết nấu... Tôi từng là người không biết hy sinh, không biết nín nhường.
- Thế bây giờ chị nhìn như thế nào về đàn ông?
- Có lần tôi nói, tôi thèm một đứa con của riêng mình nhưng lại không muốn có bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh. Cuộc hôn nhân của tôi giống như một cái li vừa bể nên tôi rất sợ phải nhìn vào cái li khác, sợ phải cầm lên tay. Nhưng rốt cuộc tôi cũng sợ cảnh con mình thiếu cha, như hình ảnh của tôi lúc còn nhỏ, nên không dám có con riêng. Vì thế, cuối cùng,tôi vẫn là người cô đơn.
Chắc tôi chưa đủ dũng cảm để có một đứa con, đi một mình với con. Đôi lúc tôi thấy mình cũng hơi mâu thuẫn. Bây giờ tôi nghĩ lại, tôi thấy mình vẫn cần một người đàn ông và sẵn sàng hy sinh vì người đàn ông của gia đình, biết hy sinh, nhẫn nhịn.
- Chị từng và luôn là người sẽ đi sớm về khuya, không những thế, nhiều lúc chị về nhà chỉ để ngủ. Liệu người đàn ông trong tuơng lai của chị có biết, có an tâm và nhẫn nhịn với những điều này?
- Tôi luôn bận rộn, đó là một sự thật khó chối bỏ. Nhưng nay tôi đã biết tiết chế con người mình hơn, không quá tham tiền cố vị nữa, mà biết về với gia đình, biết lo chuyện giải trí và chăm sóc sắc đẹp.
Lúc trước, dẫu có ngất xỉu và đang truyền nước biển, nhưng bầu sô đến ném tiền vào mặt là tôi ngồi dậy đi ngay. Mình không có thời gian cho mình, làm sao có được thời gian cho người khác, may là lúc ấy còn chưa có con, kẻo lớn lên con lại ghét mình vì đã bỏ rơi nó. Nếu biết nói và được chọn lựa ngay từ trong trứng nước, chắc chi đứa trẻ đã chịu làm con của mình. Còn bây giờ, tôi vẫn mê tiền nhưng không bất chấp. Tôi đã bình tâm suy nghĩ lại, chọn lựa các chương trình để tìm được khoảng thời gian thảnh thơi.
- Những mơ tưởng nào đến với chị lúc thảnh thơi?
- Tôi biết chuyện tình cảm, tình yêu thường có khe hở, một khe hở vừa đủ cho hai người, nhưng nếu mình không biết giữ gìn, để khe hở ấy ngày một rộng ra thì sẽ có người khác thay thế mình liền. Hiển nhiên đó là niềm đau, sự mất mát, thất vọng.
Nói tôi "xác nữ hồn nam" cũng được, vì phía bên kia cũng có nhiều người "hồn nam xác nữ", nồi nào rồi cũng tìm được vung nấy, tôi tin như vậy. Giờ đây tâm tôi đã tịnh hơn, nên tôi biết chữ "tiếng" đi theo chữ "tai" là lẽ thường tình. Chừng nào mình còn "tiếng" thì còn tai họa. Chỉ khi nào hết "tiếng", ra ngồi gốc cây ngoài đường cũng chẳng ai nhìn ngó.
- Ngày trước chị dễ nổi nóng lắm, thích ba mặt một lời, khóc lóc rùm beng. Bây giờ nghe chị nói đến sự tĩnh tâm thấy lạ quá?
- "Sông có khúc người có lúc". lúc này tôi mới ngộ ra một điều, tiền là phương tiện quan trọng, nhưng nó cũng chỉ là sự vô thường không phải là cứu cánh của cuộc đời mình. Dân gian hay nói "tình tiền tù tội" không phải cứ dính vào tình thì sẽ mắc, cứ dính vào tiền thì sẽ tù đầy. Mà tù tội ở đây phải được hiểu theo nghĩa rộng hơn, ấy là những sự bận tâm, những hệ lụy, ràng buộc... gây khổ tâm. Có tình tiền mà không tù tội, không bị khổ tâm... thì ấy là hạnh phúc vậy.
- Vì sao chị lại nghĩ như vậy?
- Lúc trước tôi chỉ lo kiếm tiền, mà quên đi ý nghĩa của việc kiếm tiền, quên đi cách sử dụng đồng tiền. Còn bây giờ, trước đồng tiền, tôi đã biết tiết kiệm, chi tiêu có kế hoạch, mục đích. Sau những sụp đổ, tôi từng nhìn cuộc đời quá u buồn. Nhưng bây giờ thì khác. Cái gì không phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình, có cố cũng chẳng được. Tôi luôn mong mọi người, trong đó có tôi, sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.
- Chuyện tiền bạc đồng nghĩa với sự thành đạt của nghệ sĩ. Nhiều tiền nghĩa là họ vẫn còn đắt sô, vẫn còn giữ được vị thế thần tượng của mình. Chị không sợ khán giả nói Việt Hương đang "ế sô" hay sao?
- Ế sô cũng còn mừng, vì như thế tôi sẽ có thời gian giải trí, đi chơi. Nhưng tôi có "ế" hay không, chắc phải xem xét lại. Cứ mở ti vi lên, đi qua các tụ điểm biểu diễn, ra các tiệm đĩa... thì biết ngay thôi.
- Với chị bây giờ, điều gì quan trọng nhất?
- Sức khỏe và thời gian. Gần một năm trở lại đây, sức khỏe của tôi đã tốt hơn, không còn bị ngất xỉu, dù thỉnh thoảng vẫn phải đi truyền nước biển. Lúc trước, tôi từng bị đột quỵ 3 lần một tháng. Bác sĩ đã khuyến cáo, nếu không muốn đột tử cần phải tiết chế và giữ gìn sức khỏe.
Tôi cũng muốn có một đứa con nên phải dành thời gian chăm lo cho sức khỏe của mình. Tôi thấy Phương Thanh, Hiền Thục... ở vậy nuôi con, trong lòng cũng rất thích, rất nể phục, nhưng lại sợ người ta không đồng ý với mình, sợ người ta cần trách nhiệm, cần nhiều ràng buộc hơn.
- Không có ai động viên chị về ý định này hay sao?
- Mấy người bạn "gay" thường khuyên tôi: có được con cái là có được hạnh phúc về mai sau. Rồi cả má tôi nữa, đang muốn có cháu ngoại bế bồng. Má bảo tôi: sinh đứa con đi, sau này nó sẽ nuôi con, như bây giờ con đang nuôi má vậy. Nhưng đâu có dễ vậy, tôi cũng đang kiếm nhừ người đây mà chưa có (cười).
- Có lần chị tâm sự: "Nhiều khi tôi thấy buồn vì thiếu tình cảm người cha. Nhiều lúc mình bệnh nặng chỉ thèm có cha đứng bên giường hỏi han, chăm sóc. Nhưng bù laị, bên tôi luôn có tình thương vô bờ của má...". Chị có thể chia sẻ một chút về người má của mình?
- Vì sợ 2 đứa con gái khổ, sợ bố dượng không tốt, nên má tôi đã sống y như vậy suốt 32 năm nuôi chị em Việt Hương thành người. Tình mẫu tử, tình máu mủ, tình thân bằng quyến thuộc... thì trên đời này chỉ một.
Má tôi năm nay đã 66 tuổi. Năm ba mươi mấy tuổi, giống như tôi bây giờ, má còn nhiều khao khát, nhiều mơ ước lắm. Vậy mà má lại nuôi con. Tình mẫu tử mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng tôi vẫn cho má là người vĩ đại nhất.
- Nếu bây giờ chị cũng có hai đứa con, chị có thể làm được như má chị?
- Phải đợi thêm mấy chục năm nữa thì mới trả lời được, tôi chưa 66 tuổi và chưa có con, chưa đi hết 60 năm cuộc đời, làm sao dám nói trước.
- Còn chị của chị?
- Chị hơn tôi 2 tuổi, tính tình khá xung khắc, gây gổ nhau hà rầm, vậy mà xa nhau vài ngày thì lại nhớ. Hình như ông trời quá ưu ái với tôi. Sự lanh lợi, sức khỏe, khôn ngoan, xinh đẹp, tôi hốt hết, còn chị thì không. Nhưng trên đời, tôi cũng chỉ có một người chị nên chị vẫn là số một đối với tôi.
- Trò chuyện với chị bây giờ giống như đang ngồi với một chuyên viên tâm lý. Chị học được điều này ở đâu vậy?
- Từ cuộc sống, và từ tình duyên với Phật pháp. Qua cơn bỉ nạn, tôi thỉnh một tượng Phật treo trên cổ, ngày ngày nghĩ về những điều tốt, cầu mong sự bình an đến với người khác, thì tự nhiên sự bình an cũng đến với mình.
Má tôi nói Trời Phật ở trên cao nhìn xuống, ai làm việc gì cũng biết hết, nhưng do thế gian này rộng lớn quá, phải lần lượt giải quyết, chứ không thể cùng một lúc cho tất thẩy mọi người. Cho nên mình phải tu tâm dưỡng tính để vượt qua những tai ương mà không oán trách bất cứ điều gì.
Chính tình duyên với Phật pháp mà tôi tìm được sự an dưỡng trong từng phút giây, tìm được hạnh phúc trong thường nhật.
Chị thèm cho một đứa con để bồng bế. |
- Và chị cũng diễn hay hơn sau cơn bĩ nạn?
- Có những người không có biến cố gì nhưng vẫn diễn rất hay đấy thôi. Diễn giỏi không phải do biến cố của bản thân, mà do học hỏi được nhiều kinh nghiệm sống. Tôi diễn hay hơn vì ngày càng ý thức được sự hữu hạn của đời người, làm cái gì cũng làm hết sức, như thể lần cuối cùng để khỏi phải ân hận về sau. Lúc trước, thì chỉ diễn theo năng khiếu, còn bây giờ tôi diễn theo kinh nghiệm riêng.
- Cuối cùng trong cõi "Thất tình" này chị muốn nói về thứ tình nào?
- Tình đồng hương. Khi đi xa mới biết, đến những nước như Hàn Quốc, nghe một người nói tiếng Việt thì muốn nhảy vào ôm hôn liền. Người Việt mình nhiều khi cũng lạ lắm, ở sát bên nhau thì không biết đoàn kết, nhưng đi xa thì lại lưu luyến khó rời.
Ngay cả những chuyện đi diễn ở vùng quê cũng vậy, diễn vai khổ, đêm sau có người mua cho đôi dép, có người cho chai dầu gió, ký tôm khô... của ít nhưng lòng nhiều, xúc động lắm. Ngay vào lúc hạnh phúc nhất, khổ đau nhất, tôi hay cũng thường nhận được tin nhắn của những người mà mình chưa bao giờ biết tên hay gặp mặt.
Ngoài ra, tôi còn nhiều thứ tình khác nữa, hẹn hồi sau sẽ rõ. Trân trọng cảm bạn đã ngồi với tôi lâu như vậy.
(Theo Mỹ Thuật)