Laan
Người ta bảo cứ đi rồi sẽ tới, sao em bước mãi, bước mãi, con đường vẫn dài và ngày càng thênh thang thế? Trên con đường đầy nắng, em thấy mình nhễ nhại, bóng trải dài và lòng em cũng thế, đều cùng đang chuyển động. Rẽ vào hiệu sách trên đường Nguyễn Xí, em muốn chọn cho mình một cuốn truyện mới, và vì em cũng mới đọc lời giới thiệu đâu đó về cuốn tiểu thuyết Ăn, cầu nguyện, yêu.
Một cô gái giữa tuổi 30 đầy xáo động đã vượt qua tuyệt vọng, tự mình thực hiện một hành trình dũng cảm để tìm kiếm sự thanh thản. Em phải đọc thôi, xem họ đi thế nào và đến được đâu trong đoạn đường phía trước của cuộc đời. Bên cạnh đó, em còn phải đọc Giá như đâu đó có người đợi tôi. Hai cuốn truyện đã được nằm yêu trên tay em và em lại bước đi, con phố vẫn dài.
Trở về nhà khi trời đã tối, phố đã lên đèn và nhà hàng xóm đã thơm lừng bữa cơm tối cùng sự nô đùa vui vẻ của cái gọi là gia đình, em chạnh lòng khi mở khóa cửa và giá như khi ấy có người đang đợi em. Bật sáng các bóng đèn để em nhìn thấy rõ mọi thứ, để cho mình không có cảm giác một mình. Trên tường, những bức ảnh của những ngày vui vẻ cùng em bước qua ngày tháng.
Người ta bảo "nên hạnh phúc với những gì mình đang có". Em đang có nhiều thứ đấy nhưng sao không thấy hạnh phúc. Không phải em không bằng lòng với hiện tại, không phải em đang đòi hỏi ở cuộc đời, không phải em không cố gắng... Chỉ tại bởi hạnh phúc chưa bước đến bên em mà thôi.
Đêm đã buông dần, em biết chắc sẽ lại là một đêm không ngủ, em bước xuống đường và lấy xe đi. Con phố đã im lìm, chỉ còn sót lại một vài cánh cửa khép hờ, chắc cũng sẽ được khóa chặt sau chốc lát. Không khí về đêm của mùa hè oi ả như được thay cái áo mới, màu tro tàn pha chút vàng sậm của đèn đường nhưng có vẻ mát dịu, có lẽ vì không còn mấy người đi lại nên gió cuốn lấy mình em, thấy mình lạnh lạnh. Em đi xa phết rồi, đến cả những nơi mà em thích nữa, họ đã đóng cửa, nếu không em cũng sẽ ghé vào ngồi một lúc.
Một vài chiếc xe đi ngược chiều, một vài ánh mắt nhìn em, em thấy mình cũng bình thường đấy chứ nhưng em biết đã đến lúc phải trở về nhà. Gần 2h sáng, em kiếm chỗ gửi xe, chỉ còn một nơi duy nhất "dung túng" cho chiếc xe của em vào giờ này và chắc chắn em sẽ bị càu nhàu bởi người bảo vệ bị đánh thức. Y như rằng: "Đi gì giờ này mới về... đậu xe gọn vào đấy, lấy vé ở chỗ cửa sổ ý". Lạnh lùng ghê... và đêm lại tĩnh mịch.
Chẳng buồn thay quần áo, em thả lỏng mình trên chiếc đệm êm ái, bấm nút điều hòa và nhắm mắt lại. Mong cho giấc ngủ đến thật nhanh và sáng ra, em lại bước trên những con đường dài mà không còn cảm thấy nó rộng thênh thang nữa. Chỉ hôm nay thôi, em cho phép mình được mềm lòng với những điều mà em gọi đó là: "hạnh phúc chưa trọn vẹn". Ngày mai em sẽ đọc: Ăn, cầu nguyện, yêu.