Tôi năm nay 33 tuổi, quê ở tỉnh lên học và làm tại thành phố, còn anh ấy hơn tôi 15 tuổi. Chúng tôi quen nhau 2 năm và cưới được 5 năm nay. Hiện chúng tôi đang ở nhà bố mẹ chồng. Cuộc sống ở nhà chồng cũng ngột ngạt nhưng tôi luôn làm hài lòng mọi người nên mọi người không lấy làm khó chịu với tôi. Vì hàng ngày tôi điều nhìn sắc mặt của từng người trong nhà để sống, nhà ăn thì tôi mới dám ăn, có đói đến đâu cũng không dám ăn trước, còn cô em dâu thì ngược lại (Hay vì nhà người ta giàu nên được vậy? Hay cô ấy sinh con trai tôi thì con gái?).
Trong nhà mọi người có gây chuyện gì thì tôi cũng là người để cho mọi người dồn tất cả bực dọc, dằn mâm sáng chén cho tôi, và có thể nói tôi phải hứng chịu những cơn giận đó đến khi chị chồng hay em chồng thấy nguôi giận thì thôi. Và sau đó tôi phải tìm cách giải hòa cho chị em của họ (nên họ chưa khi nào có cớ la chửi tôi vì tôi chưa khi nào làm họ phải phiền lòng vì mình). Hàng ngày hầu như ngày nào tôi cũng phải khóc, suốt thời gian 3 năm đầu tôi về làm dâu, tưởng chừng như tôi bị stress nặng, hàng ngày đi làm về phải lo cơm nước cho cả nhà, dọn dẹp xong thì mới được về phòng thì cũng đã 10h đêm (không ai trong nhà phụ tôi dù rửa thứ gì cả, họ ăn xong là lên nhà xem TV, tôi phải làm tất cả, mỗi đêm đứng rửa chén một mình mà tôi cứ khóc…).
Tôi đã đòi ra ngoài ở nhưng chồng cứ hứa hẹn, thương chồng nên tôi cũng không nói nữa, vì thấy anh hiếu thuận và lo cho anh chị em trong nhà, hẹn sẽ ra ngoài thôi nhưng chưa phải bây giờ. Và thật sự anh cũng hiểu tôi đang chịu đựng với gia đình anh, nên cũng rất yêu thương và lo lắng cho tôi, chính vì vậy tôi càng cố chịu đựng.
Tôi sinh con gái đầu lòng, tháng đầu tiên mẹ đẻ dưới quê lên trông giúp cho tôi, tôi có thuê người phụ giặt giũ và cơm nước những ngày sinh nở, nhưng chị chồng tôi vì quá kỹ tính (chị ấy không có gia đình), nên không ai chịu làm lâu dài cho tôi, thế là họ cũng nghỉ việc, sau đó mẹ tôi phải gánh vác hết kể cả chuyện cơm nước cho tất cả những người trong gia đình chồng tôi. Tôi thấy thương mẹ vì lên lo cho mình mà giờ phải lo cho cả nhà (chị chồng, em gái chồng, gia đình em trai út của chồng), tôi có nói chuyện với chồng tôi về việc đó, thì chồng tôi bảo “dù gì mẹ cũng nấu cho em ăn thì nấu cho cả nhà ăn luôn có sao đâu mà em để ý”. Vậy sao họ không đặt ngược lại? Hay họ nghĩ tôi làm dâu giờ sinh không làm được thì mẹ tôi phải làm thay? Đúng một tháng đầu sau sinh tôi cho mẹ tôi về quê vì thấy thương mẹ quá, ở lại hầu nguyên cả nhà chồng tôi thì tôi không đành lòng, họ đối xử với tôi ra sao tôi cũng mặc nhưng không để mẹ tôi như vậy.
Ảnh minh họa. |
Bắt đầu từ tháng thứ hai khi mẹ tôi về quê, thì nhà hầu như mọi người đi làm hết tối mới về, ở nhà còn tôi và chị chồng. Hầu như trưa nào tôi cũng phải nhịn đói vì không có cơm ăn. Bởi chị chồng nói “chỉ có mình tôi ăn thì nấu chi cho cực” vì chị ấy ít ăn cơm, chỉ uống café, ăn trái cây và sữa hàng ngày). Hôm nào may mắn thì chồng tôi trước khi đi làm mua đồ ăn sáng cho tôi và có thêm hộp cơm trưa cho tôi nữa, có khi cơm để tận trưa thì kiến cũng lên đầy hộp, tôi vừa ăn vừa lấy kiến ra mà tưởng như mình đang nhai sạn, nuốt không trôi được, nước mắt tôi chan cơm, nhìn con đỏ hỏn mà không có sữa cho con bú, vì tôi ăn không nhiều và đủ bữa nên bị mất sữa sau 3 tháng.
Ở nhà chăm con và lo công việc nhà là tháng ngày cực khổ. Nhưng họ không nghĩ vì tôi có con nhỏ mà họ san sẻ công việc với tôi phần nào, có khi tôi bệnh không ngồi nổi vì không còn sức lực, tôi lại đòi ra ngoài nhưng chồng nói: ”Xưa kia có một mình thì sao cũng được, giờ con nhỏ ra ngoài tôi ở nhà một mình chồng không yên tâm”. Anh lại kêu tôi tìm osin giúp công việc nhà, nhưng mấy ai làm được với bà chị tôi, phần thì khó tính, phần thì trưa không có gì ăn nên họ không làm được, tôi lại tiếp tục làm. Giờ chúng tôi cũng đang xây nhà để ra riêng trong thời gian tới, mặc dù bên chồng tôi rất không muốn chúng tôi ra ngoài, nhưng anh cũng đồng ý vì tôi.
Trong thời gian ấy chuyện gần gũi vợ chồng cũng cạn dần. Tôi nhớ từ khi cưới nhau về đến giờ đã 5 năm nhưng ít khi nào chồng tôi chủ động trong chuyện ấy, một tháng có khi gần nhau một lần, có khi tôi phải hờn giận khóc lóc vì tự ái thì anh mới chịu chiều vợ. Tôi tự biện minh cho anh rằng có thể anh thấy tôi vất vả quá nên không muốn làm tôi thêm mệt, hoặc là anh đi làm mệt nên không thoải mái trong "chuyện ấy". Và giống như cái máy là cứ tới cuối tuần anh "chiều" tôi cho xong rồi thôi, nước mắt tôi lại chảy, lại buồn cho số phận, khóc vì mình là người luôn chủ động luôn thèm khát thứ dục vọng đó, tôi thấy mình thật tồi tệ vì chuyện này mà mình không còn tự trọng của bản thân nữa.
Chẳng lẽ anh không có cảm giác gì với tôi? Nhưng hành động hàng ngày đối với tôi anh như một người chồng tốt, quan tâm chăm sóc con rất tốt, ngoại trừ chuyện ấy. Nên tôi không suy nghĩ rằng anh có vấn đề gì đó, hay chuyện gì bên ngoài của anh, vì người được cái này thì mất kia chứ không ai hoàn hảo hết.
Theo mọi người thì tôi nên làm gì lúc này, tôi đã chán cảnh nhà chồng rồi, giờ lại thấy rất tủi thân và phân vân có nên nói chuyện này thẳng thắn với anh chuyện kia nữa không? Vì tôi đã có vài lần bày tỏ việc tế nhị này nhưng chỉ được một tháng chồng lại đâu vào đấy, không lẽ tôi lại phải chủ động thay cho chồng? Hoặc tôi không nên nghĩ đến nhu cầu của mình nữa? Nhưng tôi cũng là con người, là phụ nữ mà? Tôi vẫn muốn được chồng yêu thương và ân ái như bao phụ nữ khác. Mong mọi người cho tôi lời khuyên thật lòng giờ tôi phải làm sao?
Hoài An 06
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.